Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - (Chương 87) - Tác giả Mẹ Của Hiên Thiếu Gia Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. doc truyen. Mạt Thế; Ngôn Tình; Với sức mạnh tiềm tàng của một hệ thống tính toán lượng tử trong tương lai gần, việc tưởng tượng ra một thế giới mà bệnh tật và bệnh tật chỉ còn là quá khứ là điều hoàn toàn khả thi. Hòa bình ra khỏi chiến tranh Đối với người ngoài nhìn vào, con người dường như yêu thích một số thứ hơn là tiêu diệt lẫn nhau. Tuy nhiên, theo họ, xác ướp mới nhất có tình trạng tốt hơn do họ có thể nghiên cứu lông, não, tim và phổi của con vật. Sư tử hang động phổ biến ở lục địa Á-Âu và một vài nơi khác, được cho rằng đã tuyệt chủng khoảng 10.000 năm trước. Các nhà nghiên cứu cũng tìm thấy đầu của 1 con chó sói gần đó, được cho là có niên đại 30.000 năm. Hơn thế nữa mẹ lại là người sinh ra con, có mẹ mới có con trên cuộc đời, trách nhiệm của người mẹ cao cả và cũng thiêng liêng vô cùng. Suy nghĩ của em về tình mẫu tử. Có mẹ là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời mỗi con người. Có mẹ, có người yêu thương và Bạn đang đọc truyện Chung Tình - Quyết Tuyệt Chương 95: Thế Giới thứ 5 - Hoàng tử từ bỏ trị liệu trên website Truyenfull.com. Hiện menu doc truyen. Chương 95: Thế Giới thứ 5 - Hoàng tử từ bỏ trị liệu. Chương trước Chương tiếp . Ngày ba tháng bảy năm 28 Thừa Đức, Ngự Vay Tiền Nhanh. Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kích thích từ hai phía, sướng đến nỗi phun triều. Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi. Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi. Hắn còn chưa lâm trận thật sự. Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý. Làm nữ nhân của mình sướng đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo. Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống. Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng. Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mút không chịu thả. Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong. Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng. Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mút, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn. "Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng. Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng. Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không. Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tinh dịch vào bụng Vệ Giai Quân. Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâm thủy, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp. Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâm đãng trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ. Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tinh dịch và dâm thủy lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ. Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt. Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi! Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch và dâm thủy, trướng đến khó chịu. Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồi bại, nàng không nên tin tưởng hắn. Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên. Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống. "Phụt" Gậy thịt cắm trở về. Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu." Hắn nhanh chóng tỉnh táo "Ừm, xảy ra chuyện gì?" Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?" "Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng. Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn. Nàng vừa cắn răng khống chế khoái cảm vừa đánh hắn "Ngươi biết rõ mà vẫn làm." "Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?" Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng. Trời ạ, tiếng nàng rên rỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu. Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây? Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong. Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra khoái cảm liên tục. Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn "Không được nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động. Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp "Chúng ta nói chuyện đi." "Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng. Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác "Dừng lại, đừng lộn xộn." Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn." Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?" Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành." Vệ Giai Quân sửng sốt "Nhận lệnh?" "Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được. Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy. Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai. Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt. Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể. Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết. Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?" "Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?" Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao? "Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng." Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say. "Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, lồng ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào." Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan. Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn. Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta." "Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quýt nàng, ngay cả ngủ cũng phải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng." Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó." "Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình. Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta." "Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết." "Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức dâm mỹ. "Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong. ======== Làm lành rồi, đổi xưng hô. Tứ hoàng tử khoác ngoại bào, đi ra khỏi phòng. Tùy tùng lập tức tiến tới nghênh đón "Điện hạ." Giờ khắc này, ánh mắt Tứ hoàng tử hoàn toàn tỉnh táo, đâu còn vẻ hoang đường như ban nãy, gã trầm giọng hỏi "Thẩm Tĩnh Châu thế nào rồi?" Tùy tùng bẩm báo "Hiện tại Thẩm thế tử đang nghỉ ngơi trong sương phòng ạ." Từ hoàng tử hài lòng gật đầu, "Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?" "Xin điện hạ yên tâm, thứ thuốc kia đủ để một con trâu lớn động dục." Tứ hoàng tử cười ha hả, gã xoa xoa khóe môi "Ta thấy lần này Thẩm Tĩnh Châu sẽ gây ra họa động trời, để xem hắn ta còn có thể bày ra bản mặt nghiêm trang với cô vương hay không." Sau đó gã lại hỏi "Đưa người đến đó chưa?" "Đưa tới rồi, ở sẵn trong phòng, điện hạ có muốn xem thử không ạ?" Tứ hoàng tử ừ một tiếng rồi đi theo tùy tùng đến sương phòng đó. Trong sương phòng, một thiếu nữ mặc áo xanh lục nằm trên giường, đệm giường trắng trong thuần khiết của Phật môn làm nổi bậc lên làn da óng ánh như tuyết của nàng, tươi non như một đóa hoa sen ngày hè. Thấy mặt nàng, Tứ hoàng tử hít sâu một hơi, giọng điệu mang theo vẻ tiếc hận "Tuyệt sắc cỡ này, lợi cho tên tiểu tử kia rồi." Tùy tùng đi theo cực kỳ biết nhìn sắc mặt nói chuyện, nên lập tức nói ngay "Nếu điện hạ thích, vậy chẳng bằng giữ nàng lại, tiểu nhân sẽ đến nữ viện đổi một người khác là được." "Không cần." Tứ hoàng tử quả quyết nói "Trong nữ viện đều là nữ quyến hậu duệ quan lớn trong triều, thân phận cao quý, dính tới rất phiền phức. Đúng rồi, mỹ nhân kia có thân phận gì, các ngươi có điều tra chưa?" "Tiểu nhân đã điều tra ạ, là Tam tiểu thư Vệ gia, tổ phụ nàng là công bộ tả thị lang, phụ thân là võ tướng, hiện đang trấn thủ Sa thành. "Thì ra là nàng." Tứ hoàng tử gật đầu, "Quả nhiên không đụng tới được, phụ hoàng cố ý trọng dụng Vệ Dân, sang năm nếu dụng binh ở phương Bắc, nói không chừng sẽ phái ông ấy thống lĩnh binh mã. Nghe nói Vệ Dân thương nữ nhi như mạng, lỡ đụng đến nàng, vậy thì không thể lôi kéo Vệ Dân nữa." Tùy tùng "Điện hạ lấy nàng làm trắc phi là được rồi, chắc hẳn Vệ gia sẽ mang ơn điện hạ." Tứ hoàng tử vẫn lắc đầu "Không được, không phải nhà nào cũng thích gả nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta, dù là trắc phi thì cũng như vậy thôi." Gã phất tay, quay đầu chỗ khác nhắm mắt làm ngơ, "Đưa Thẩm Tĩnh Châu qua đi, nếu có thể khiến hai nhà Thẩm Vệ đối đầu, ngược lại là chuyện tốt." "Dạ." *** Trong cơn mơ mơ màng màng, Vệ Giai Quân cảm nhận được có người sờ mó trên người mình, vỗ về nhẹ nhàng như cánh bướm, lại có lúc nặng như muốn cọ tróc da nàng. Xảy ra chuyện gì? Nàng bắt buộc mình phải mở mắt. Mắt mở to, lập tức đối diện với một đôi mắt tĩnh mịch, nàng sợ ngây người. Hai hàng lông mày đen như mực, đáy mắt âm u, mũi cao thẳng, môi khẽ nhếch, không thể nghi ngờ đây là một gương mặt cực kỳ anh tuấn, bằng không thì làm sao khiến quý nữ khắp kinh thành chạy theo sau hắn như vịt. Song, ngay tại lúc này, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy hồn mình suýt bị dọa bay mất. Thẩm Tĩnh Châu? Tại sao Thẩm Tĩnh Châu ở đây? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại ở cùng với Thẩm Tĩnh Châu? Hơn nữa, hắn còn đè trên người nàng. "Ngươi. . ." Nàng vừa há miệng, nam nhân trên người đột nhiên nhiên cúi đầu xuống, liền mạch cắn lên đôi môi anh đào mọng nước. Mùi vị ngọt ngào mềm mại truyền tới, đầu óc vốn không tỉnh táo lắm của Thẩm Tĩnh Châu hoàn toàn hóa thành bột nhão. Đã quá nhiều năm, hắn vô cùng nhớ nhung hương vị này, nhớ lắm, nhớ muốn chết. Người khát khao quá lâu, cuối cùng cũng chiếm được mỹ thực mình ao ước, đâu thể nào kiềm chế, hắn ôm lấy đầu nàng, vừa hôn vừa cắn lên cánh môi mềm mại, không ngừng mút hút, thậm chí còn đưa đầu lưỡi vào, quấn lấy lưỡi nàng. "A. . ." Cả người Vệ Giai Quân choáng váng, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng nàng lại phát hiện toàn thân mình bủn rủn không có sức, hoàn toàn không nhấc tay nổi. Tại sao có thể như vậy? Trong kiếp trước, nàng yêu Thẩm Tĩnh Châu cả đời, vô số lần nhiệt tình dâng mình đến trước mặt hắn, có điều hết lần này đến lần khác đều bị hững hờ. Đến khi chết, hắn cũng chưa từng bước vào cửa phòng nàng, chưa từng chạm vào thân thể nàng. Bởi thế, tuy đã là người sống hai đời, song bất luận là linh hồn hay thể xác, Vệ Giai Quân vẫn là xử nữ không thể giả dối. Người nam nhân vốn chán ghét nàng đến nỗi không thèm chạm vào nàng dù chỉ một cái trong kiếp trước, đột nhiên làm loại chuyện này với nàng. "Ưm. . . Ư. . ." Buông nàng ra! Đời này nàng không muốn dây dưa với hắn nữa! Vừa khéo nam nhân trên người nàng dừng lại động tác, nàng lập tức dùng hết sức để cắn hắn, thế nhưng hắn đã nhanh tay niết cằm nàng, khiến nàng há to miệng, tiếp nhận sự xâm lấn của hắn, thậm chí còn bị ép nuốt nước bọt của hắn. Chút xíu hơi sức này của Vệ Giai Quân, làm sao đủ dùng? Vì để âm mưu trót lọt, gã tùy tùng của Tứ hoàng tử đã cho nàng uống nhuyễn cân tán. Nàng vặn vẹo, có điều chỉ khiến dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể Thẩm Tĩnh Châu ngày càng bành trướng hơn mà thôi. Tại sao thân thể nàng lại mềm như vậy, vừa thơm vừa mịn, bồng bềnh giống như một đám mây. "Xoẹt" Vạt áo trước ngực nàng bị xé toang, đôi tiểu bạch thỏ trắng óng ánh cứ như vậy mà nhảy ra ngoài, hoảng sợ run lẩy bẩy. Thẩm Tĩnh Châu không chớp mắt nhìn thẳng vào hai luồng tuyết trắng, đúng rồi, tuy dáng người nàng mảnh khảnh yểu điệu, nhưng ngực sữa cực lớn, vừa tròn vừa trắng, hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, chưa hoàn toàn phát triển, song lại có một loại phong tình khác, ngây thơ non nớt. Thấy Thẩm Tĩnh Châu nhìn chằm chằm vào phần ngực lõa lồ của mình, còn đưa tay sờ, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy tất cả khí huyết trên người mình dồn lên đầu, xấu hổ đến độ muốn nổ tung. Sao hắn lại như thế? "Thẩm Tĩnh Châu, không được." Nàng phát hiện âm thanh mình phát ra, vô cùng yếu ớt, giống như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào. Không không không, nàng hoàn toàn không muốn như vậy. Tiếp tục dây dưa với hắn, đời này làm sao nàng có thể yên ổn gả cho người khác nữa, nàng thật sự không muốn sống một đời như kiếp trước. Tuy nhiên, Thẩm Tĩnh Châu có tai như điếc, bàn tay khẽ bóp, chính xác phủ lên một bên mật đào. Xúc cảm mềm mại truyền đến, hắn rên rỉ một tiếng đầy thỏa mãn. Nhưng chỉ sờ như vậy, hắn nhanh chóng cảm thấy chưa đủ, hắn bắt đầu nắn rồi lại bóp, hết kéo rồi đến véo, chơi một bên không đủ, hai tay mỗi tay một cái, khi thì nhào nặn nhũ thịt, khi thì bóp nhũ tiêm, thậm chí còn lôi kéo, khiến hai quả đào mật vừa tròn vừa trắng biến hóa muôn hình vạn trạng. "Thả ta ta, buông ra." Vệ Giai Quân dùng tay đánh hắn, nhưng tay nàng bủn rủn không có sức, chẳng khác nào gãi ngứa. Tại sao cố hết sức mà không tạo được chút khí thế nào, càng không đả động được hắn. Rốt cuộc Vệ Giai Quân cũng từ bỏ, nước mắt lăn dài trên má. Chuyện gì đây? Kiếp trước nàng đuổi theo hắn, nhưng đến cả một ánh mắt hắn cũng không muốn cho nàng, đời này hắn lại đối với nàng như thế. Thẩm Tĩnh Châu đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, tay chơi chán rồi, hắn cúi đầu dùng miệng gặm, nhâm nhi nhũ thịt của nàng, cắn nhũ tiêm của nàng, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh hồng mơn mởn, càng không ngừng liếm láp, đầu lưỡi thô ráp lướt qua đỉnh hồng mẫn cảm, khiến nàng run rẩy không thôi. Vệ Giai Quân cảm thấy sống lưng mình tê dại từng cơn, cả người căng thẳng, chẳng hiểu sao giữa hai chân nhộn nhạo, khát vọng lạ lẫm dâng lên trong lòng. Đợi đến khi nàng hồi phục tinh thần từ trong cơn tê dại, nhịp thở đã rối loạn, ánh mắt tan rã. Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với nàng? Thẩm Tĩnh Châu cực kỳ thỏa mãn, hắn còn nhớ rõ, chỗ này là điểm mẫn cảm của nàng, chỉ cần âu yếm chỗ này, cả người nàng sẽ run rẩy, ôm hắn cầu hoan. Chương 28 Còn yêu ta không? Thời gian trôi vùn vụt. Tứ hoàng tử bị gian tế người phương Bắc ám sát, thánh thượng quyết định dụng binh với phương Bắc, Vệ Dân được trọng dụng, nắm giữ ấn soái xuất chinh, chỉ một lần hành động đã bình định phương Bắc, phong hầu. Cũng từ trận chiến này, Thẩm Tĩnh Châu hào quang rực rỡ, được ban thưởng. Nhạc phụ và hiền tế đồng thời lập chiến công, đây được xem là một giai thoại. Hai năm sau, đoàn quân chinh Bắc khải hoàn hồi triều, khắp chốn hân hoan. Uy Viễn Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, nghênh đón thế tử trở về. Sau gia yến, Hầu phu nhân nhìn nhi tử và nhi tức đang ngồi cạnh nhau, bà cười nói "Tĩnh Châu đã mệt mỏi cả ngày, các con về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai cũng không cần đến thỉnh an." Bọn tiểu bối trong Uy Viễn Hầu phủ ồn ào ranh mãnh cười rộ lên, còn có người nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Tĩnh Châu. Ngược lại trông Thẩm Tĩnh Châu có vẻ vô cùng ung dung, hắn kéo tay Vệ Giai Quân đứng lên, hành lễ với các trưởng bối, "Vậy chúng con xin cáo lui trước." Mặt Vệ Giai Quân mang theo nụ cười đúng tiêu chuẩn, hành lễ xong, nàng theo bước Thẩm Tĩnh Châu lui về phía sau. Trở lại tiểu viện, nàng bình tĩnh dặn dò chúng nha hoàn, "Chuẩn bị nước ấm, thế tử gia phải tắm rửa, còn có y phục nữa." Thẩm Tĩnh Châu nghe theo sắp xếp của nàng, đi tắm trước. Sau đó, hắn lại nghe nàng nói "Thế tử gia chịu khó một đêm, thiếp thân ngủ ở gian ngoài. Nếu như ngài có nhu cầu, thiếp thân sẽ gọi nha hoàn tới hầu hạ." Tới đây làm cái gì? Còn phải nói sao, đương nhiên là hầu hắn ngủ. Thật sự là một thê tử hiền huệ, biết rõ hắn chinh chiến trở về, cần phát tiết, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng đã chuẩn bị xong. Đại ý chính là nàng không muốn ngủ cùng hắn? Thẩm Tĩnh Châu vốn nghẹn đã lâu, cả người phát hỏa, hắn mất khống chế, bắt lấy nàng kéo lên giường theo thói quen, sau đó xé rách y phục của nàng. "Muốn người khác làm gì, có nàng không được sao?" Giọng của hắn đè nén biết bao dục hỏa và lửa giận. Vệ Giai Quân không nhúc nhích, để mặc hắn cách một lớp vải vừa đâm vật đã cứng rắn kia vào chân tâm nàng, vừa dùng sức vuốt ve hai luồng cực lớn trước ngực, còn nàng một chút phản ứng cũng không có. Thẩm Tĩnh Châu dục hỏa đốt người, vuốt ve trong chốc lát không được đáp lại, hắn cụt hứng nằm gục trên người nàng. "Chẳng lẽ nàng muốn cả đời trôi qua như thế à?" Hắn nhìn chằm chằm vào Vệ Giai Quân, "Rốt cuộc là tại sao? Ta đã thành khẩn nói cho nàng biết hết rồi, suốt hai năm qua, nàng vẫn không tha thứ cho ta sao?" Đêm thành thân đó, hắn đã kể chuyện mình mang theo ký ức ba kiếp cho nàng biết, lúc đó nàng vô cùng chấn động, song thái độ vẫn không thay đổi bao nhiêu. Hai người cùng ngủ trong một phòng, song lại phân giường. Rõ ràng trước khi thành thân như củi khô bốc lửa, chỉ cần gặp nhau là như thiêu thân, làm không ngừng nghỉ, còn sau khi thành thân, nàng lạnh như băng, ngay cả chạm vào cũng không cho hắn chạm. Thẩm Tĩnh Châu chẳng còn cách nào, hắn chỉ có thể xuất chinh, cho nàng chút thời gian, hi vọng nàng có thể nghĩ thông suốt. Ai ngờ, hai năm trôi qua vẫn như cũ. Vệ Giai Quân cắn răng không nói lời nào. Hắn khàn giọng hỏi "Vậy nàng còn yêu ta không?" "Không yêu." Nàng đáp cực kỳ nhanh gọn. Khi biết rõ chuyện kiếp thứ nhất, đúng là nàng vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu rõ vì sao hắn đối xử với nàng như vậy. Song hiểu thì hiểu, muốn nàng tha thứ cho hắn, thật sự nàng làm không được. Là hắn không tin tưởng nàng mới dẫn đến kết cục trong kiếp thứ hai. Dựa vào cái gì nàng phải chịu đối xử như thế? Trái tim nàng đã chết qua những lần lạnh nhạt hắn ban tặng, hắn nói muốn cứu vãn là cứu vãn thế nào? "Nàng nói dối." Thẩm Tĩnh Châu nắm chặt tay nàng. Vệ Giai Quân cười lạnh một tiếng, nàng xoay đầu, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn. Dường như nàng đang nói. . . Không tin thì tùy. Thẩm Tĩnh Châu trừng mắt nhìn nàng một lát, bỗng nhiên hắn đứng dậy khỏi người nàng rồi hô to "Người đâu." Thúy Vũ đẩy cửa tiến vào, nàng cúi đầu không dám nhìn tình hình trong nội thất, "Dạ, thế tử gia." "Mang rượu tới." Thúy Vũ sững sờ ngẩng đầu lên. "Ta nói, mang rượu tới." Ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu tóe lửa, "Một hũ đầy." Vẻ mặt hắn cực kỳ đáng sợ, Thúy Vũ không dám cãi lệnh, nàng đành phải sai người đi lấy rượu. Vệ Giai Quân yên lặng ngồi dậy, xoa bóp cổ tay bị hắn nắm đau. Hắn muốn uống rượu thì uống rượu đi, chỉ cần đừng làm phiền nàng là được, chỉ là không biết phải ăn nói với Hầu phu nhân thế nào. Vệ Giai Quân thất thần, cố suy nghĩ lý do để ngày mai thoái thác, bỗng nhiên nàng bị người kéo tới, Thẩm Tĩnh Châu cầm ly rượu rót vào miệng nàng. "Ngươi." Nàng chỉ kịp thốt lên một chữ, miệng đã bị rót đầy rượu. Rượu lâu năm thuần hương, cổ họng Vệ Giai Quân nóng rát, nàng ho khan vài tiếng mới cảm thấy khá hơn, đẩy tay Thẩm Tĩnh Châu ra, nàng hỏi "Ngươi làm gì đấy?" Thẩm Tĩnh Châu lại rót thêm một ly, kiềm chặt nàng không buông tha, "Không yêu ta, uống say rồi nói không yêu ta, ta sẽ tin." "Ngươi điên rồi!" Vệ Giai Quân quả quyết không thuận theo hắn, kiếp trước nàng đã chịu đủ rồi. Thẩm Tĩnh Châu mặc kệ, hắn lại ép nàng uống rượu, "Uống." Vệ Giai Quân không chịu, nàng dùng sức đẩy, rượu đổ lên người hai người. Thẩm Tĩnh Châu lại rót một ly, tự mình uống cạn, sau đó môi hắn phủ lên môi nàng, cưỡng ép truyền rượu từ miệng hắn sang miệng nàng. Rượu một nửa đi vào bụng nàng một nửa đổ ra ngoài, khiến cả người hai người ướt đẫm, hai mắt Vệ Giai Quân dần dần phủ đầy sương mù, hai má ửng hồng, rõ ràng là say. Thẩm Tĩnh Châu bế nàng lên, thậm chí không kịp trở về giường, hắn thẳng tay quét tất cả dụng cụ trên bàn xuống, sau đó đặt nàng lên trên. "Có yêu ta hay không?" Hắn hàm hồ hỏi, bởi vì môi bận ngậm chặt vành tai nàng, bắt đầu liếm mút. Toàn thân Vệ Giai Quân run bần bật, nàng đưa tay đẩy hắn, "Đừng mà." ======= Để xem chị còn dám nói ổng giống kiếp trước nữa không

thế tử tuyệt tình