3 nhà tiên tri hé lộ về "thế giới mới" trong năm 2022. Minh Khôi. Thứ bảy, 01/01/2022 - 07:27. (Dân trí) - Nhân loại đang bước sang năm thứ 3 bị ảnh hưởng bởi làn sóng Covid-19. Hơn bao giờ hết, những lời tiên tri được kỳ vọng sẽ mở ra một "thế giới mới" với nhiều
Truyện Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới của tác giả nguyenhongthai3a1991 - Chương 15: Xuất phát từ nhu cầu. Đọc truyện online. ĐĂNG NHẬP. - Ta đặc biệt mời hai vị đến đây nhờ hai vị làm cầu nối cho vương quốc của ta và quý quốc được thành lập mối bang giao. Mời
Truyện Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới của tác giả nguyenhongthai3a1991 - Chương 10: Trồng dâu nuôi tằm Đọc truyện online ĐĂNG NHẬP
Ngày Nước Thế giới. Ngày Nước Thế giới hay Ngày Nước sạch Thế giới được tổ chức vào ngày 22 tháng 3 hàng năm. Ngày lễ quốc tế này được Liên Hợp Quốc chọn từ năm 1993 trong Nghị quyết A/RES/47/193 của Đại hội đồng. [1]
1/Danh gia chinh sach thong tri cua cach mang doi voi cac nuoc Dong Nam A? 2/ So sanh con duong dau tranh giai phong da HOC24. Lớp học. Lớp học. Tất cả Lớp 12 Lớp 11 Lớp 10 Lớp 9 Lớp 8 Lớp 7 Lớp 6 Lớp 5 Lớp 4 Lớp 3 Lớp 2 Lớp 1
Vay Tiền Nhanh.
- Quốc vương nhân từ, mong ngài giúp cho, thượng đế sẽ vì ngài mà phù Toản chỉ cười nhẹ lắc đầu mấy cái từ chối cho câu trả lời. Hai lão thấy vậy liền biết chiếc chìa khóa để mởi cánh cửa này phải được tìm ra ở nơi hắn, nên càng ra sức này bao giờ nghi ngờ sự cuồng tín đối với giáo lý của các linh mục dám vượt muôn trùng hải lý để đến một nơi xa xôi như thế này truyền đạo. Đó giống như nghi ngờ sự quyết tâm của Huyền Trang đi thỉnh kinh tây thiên Cách không phải là không có, nếu như vương quốc của ta và chỗ các vị có sự giao lưu nhiều với nhau. Cho con dân của ta hiểu biết nền văn hóa ở đó. Lúc này mọi chuyện sẽ đơn giản hơn lão nghe vậy cũng không coi đó là điều bất ngờ gì, chứng tỏ hai người chưa phải là chưa nghĩ Đúng vậy ! thưa quốc vương Bệ Hạ đây là giải pháp không gì tốt bằng, nhưng tôi nghĩ trở ngại đến từ quý quốc không cho phép nó diễn với người phương tây việc mở rộng quan hệ ra bên ngoài với nước khác là chuyện phải làm, là điều đương nhiên và dễ hiểu. Khác với họ, các nước phương Đông cho rằng làm như vậy là không được. điều đó chẳng khác nào cho ngoại bang cơ hội xâm nhập, làm tạo nên những mối uy hiếp từ bên ngoài. Bởi vậy họ tự bảo vệ mình bằng cách bế quan tỏa cảng, coi đó là điều đương chính là sự khác nhau hoàn toàn về ý thức và lối tư duy lâu đời dẫn đến việc bài ngoại rất lớn ở phương Ta đặc biệt mời hai vị đến đây nhờ hai vị làm cầu nối cho vương quốc của ta và quý quốc được thành lập mối bang giao. Mời hai vị làm cố vấn ngoại giao cho vương quốc của ta. Mong hai vị vì tương lai, vì truyền bá giáo lý của chúa thêm rộng khắp mà nhận lời mời đường đột của Rất vui khi được giúp sức cho bệ Rất sẵn lòng giúp một phần sức cho Bệ Hạ !Hai người tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này liền đồng ý làm việc cho Quang Toản .Hắn thấy không ngoài dự liệu của mình nên rất vui mừng tiện tay lấy hai tấm lệnh bài đưa cho hai người. để cả hai tự do đi lại truyền giáo trên đại việt. Luôn tiện viết một tờ chiếu chỉ bằng chữ quốc ngữ nói về việc phong hai người làm cố vấn ngoại nhìn các chữ viết trên tờ chiếu chỉ hai lão liền giật mình. Đây chẳng phải là các kí tự mà khi họ vào đại việt thường chuyền tay nhau, chú thích từ ngữ của người Đại Việt qua chữ la tinh sao. Không ngờ vị quốc vương này tìm hiểu về những người truyền giáo sâu như vậy. đây là hai lão đang hiểu lầm hắn, hắn lại càng không muốn giải Ha ha. Hai vị nhìn ra các chữ này chứ? Truyền giáo vào vương quốc của ta ngoài chuyện khó khăn về văn hóa. Chữ viết cũng là một trở ngại đấy! để thể hiện thành ý ta dự định sẽ cho mở trường dạy người dân biết về loại chữ ra đây chỉ là cái cớ thu mua lòng người nhằm đạt được sự giúp đỡ tận tình từ phía những nhà truyền giáo này thôi. Còn chuyện đưa chữ quốc ngữ vào đại việt chi là chuyện sớm hay muộn, lý do đơn giản chỉ vì những ưu điểm của nó. Chỉ là đang thiếu kế hoạch cụ thể và thiết nhân lực trầm Bệ Hạ thật cảm ơn vì sự chân thành giúp đỡ của ngài. Chuyện về cố vấn ngoại giao ta sẽ làm hết sức mình để đưa sự giao lưu giũa hai bên thành gật đầu tỏ ý ghi Chỗ ta thật không nhiều người biết chữ này, các vị có phải chăng giúp ta một ít nhân phải là ít. Thực tế chẳng có ai mới đúng. hắn đúng là nói láo trắng trợn Thật là chúa phù hộ rồi! chỗ giáo xứ chúng tôi có mấy vị học sinh biết loại chữ này. Tôi sẽ đưa họ đến cho bệ mục người Tây ban Nha lên tiếng trước - Đúng là nhờ ơn mục người Anh cũng không đề mình bị bỏ rơi qua một Chỗ tôi cũng có người biết chữ này, họ học hiểu loại chữ này rất nhanh, làm tôi hết sức ngạc nhiên. Họ rất vui lòng được ra sức cho quốc mấy lão truyền đạo, tất phải lập ra một nhóm người bản địa giúp sức cho mình, để dễ dàng tiếp thu ngôn ngữ của nhau. Mấy người bên cạnh họ biết chữ quốc ngữ là điều không có gì ngạc nhiên Hai vị! ta thật còn một chuyện muốn nhờ. Không biết hai vị có thể gới thiệu cho ta vài thương đoàn lớn không. Ta muốn bàn một số chyện làm ăn với Điều này không thành vấn đề, được hợp tác với Bệ Hạ là điều họ luôn mong chờ. Ta sẽ giới thiệu vớii ngài thương đoàn nhà Smith. Họ làm ăn rất lớn, trải dài qua các châu lục và đại sư người Anh giới thiệu cho hắn xong. Mục sư Sâm người Tây ban Nha cũng giới thiệu với hắn hai đoàn thương nhân khác người Tây Ban Nha và người Hà Lan.. cả hai đều tỏ vẻ rất lạc quan đối với chuyện này. Thật hay quá rồi! tốt hơn cả trong dự định của hắn. Lúc này đây các thương đoàn châu âu rất muốn hợp tác buôn bán với các nước bản xứ ở phương đông. Miễn làm sao càng có lời càng tốt. Quang Toản muốn thông qua hai vị linh mục này nhằm đem tín hiệu. Ở đây bạn được chào đón’. Hắn hi vọng điều này sẽ thúc đẩy mạnh mẽ giao thương. Ngày càng có nhiều thương đoàn cập bến buôn bán ở Đại Việt. đó chính là cách nhanh nhất để đưa Đại Việt phát triển và hội Toản đang nghỉ đến việc đưa học sinh đi du học ở phương tây. Đây là việc phải làm gấp không có gì để bàn cãi. Việc cử học sinh đi số lượng chỉ vài người chắc chắn không đủ. Ở đây hắn muốn dùng đến số lượng lớn. Bởi vậy đòi hỏi phải đặt quan hệ ngoại lúc quan lại Đại Việt lạ lẫm với thế giới bên ngoài. Hắn lại không thể dứt thân đi. Muốn cử đoàn ngoại giao đi ra cần phải có cầu nối dẫn đường Quang Toản nghĩ nghĩ chẳng có ai làm việc này tốt hơn các linh mục truyền trò chuyện với hai linh mục Sâm và Sơn kéo dài đến chiều mới kết thúc câu chuyện được mở rộng chủ yếu xoay quanh phương diện chữ quốc ngữ. mặc dù nó xuất phát từ những nhà truyền giáo. Nhưng hoàn thiện nó lại là người việt, lúc này đây chữ quốc ngữ chỉ là nhũng kí tự kí hiệu phiên âm mà thôi, chưa hoàn chỉnh như trăm năm sau lão linh mục ra về mang theo thu hoạch không nhỏ. Cả về kiến thức lẫn tiền tài. Đương nhiên đối với họ cái được lớn nhất chính là nhận được sự ủng hộ về truyền giáo từ phía Quang tức việc Quang Toản trọng dụng các pháp sư Tây dương nhanh chóng được truyền ra ngoài. Việc chứng thực nó lại càng không khó khăn gì. Chỉ sau vài tháng cả nước dường như oanh động rồi. Các từ khóa như “ pháp sư tây dương” “Hoàng Thượng trọng dụng” “ lệnh bài” “ phong quan”….. là những từ ngữ tìm thấy nhiều trong các cuộc nói chuyện đàm với đa số nhiều người thì đây chỉ là chuyện bên lề, có phần lạ một chút nên đem ra bàn luận với nhau lúc rãnh rỗi. Còn đối với một số thì đây chính là việc động trời rồi, chẳng phải là cái họ mong nhà phật đạo, chính là những người như vậy. Siêu thoát hồng trần, không màng thế gian’ . Bộ siêu thoát được sao, bộ không màng là không màng sao. Ai mà không muốn địa vị của mình được đề cao, ai không muốn giáo lý của mình được truyền bá rộng rãi. Và nhà nào cũng muốn có hương khói nhang đèn lâu bền hoài không Đế làm vậy chẳng phải là đang xa lánh hai nhà sao. Chuyện này họ không cho phép để xảy ra đâu đấy. phật , đạo ngấm ngầm đấu đá đã mấy trăm năm nay, liền cảm nhận được nguy cơ mới đến từ những người truyền đạo tây dương. Một cuộc đấu đá mới sắp sửa xảy ra. Cuộc đua tranh ba nhà lan đến cả vào hoàng cung. Ai cũng nghĩ, chỉ cần được hoàng đế coi trọng , chính là chiếm được lợi thế cao Toản rất bất ngờ và thấy thú vị về điều này, hắn được một phen cười lớn. cuối cùng đưa ra quyết định cho mỗi nhà tự cạnh tranh nhau bằng việc chữa bệnh cho dân chúng. Các bên ở địa phương tự mở cơ sở khám chữa bệnh. Chính nhờ vậy sau này kiền xuất hiện rất nhiều các cơ sở Đông y, Tây y, Thuốc Tây , Thuốc Nam, Thuốc Bắc. Dẫn đến trong thời gian ngắn khả năng y tế ở Đại Việt được nâng cao hơn xưa rất nhiều. Nhưng đó là chuyện sau này còn bây giờ Quang Toản vẫn là đang suy nghĩ làm sao để phát triển công nghiệp trong thời gian này trên thế giới máy hơi nước đã ra đời, được ứng dụng vào công nghiệp dệt may là chính, ngoài ra các ngành khác lại chẳng đáng kể. Quang Toản định nhập về máy hơi nước xây dựng vài công ti dệt may nhưng cuối cùng chợt ớ người ra. Ở Đại Việt và các nước lân cận không có cây bông đấy. không lẽ nhập sợi bông từ châu âu về đây đan vải để bán lại cho dân mình sao? Cơm chẳng có đủ ăn lấy đâu ra tiền mua vải. với lại như vậy chẳng khác gì mình mua hàng về bán lại cho anh em trong nhà để kiếm lời”. Muốn kinh tế Đại Việt phát triển phải tăng cường xuất khẩu đây là kiến thức cơ bản ở hiện đại ai cũng chợt nghĩ, có khi nào vì nguyên nhân này mà dẫn đến việc Phương Đông không có động lực phát triển nên phải đi sau phương tây. Nên nhớ máy hơi nước ra đời vì mục đích đầu tiên là để kéo sợi đấy. Rồi từ đó người ta mới nghĩ ra các ứng dụng khác của máy hơi nước. tạo nên các hiệu ứng đi kèm làm cho khoảng cách đông Tây ngày càng xa như sau này. Chứ người phương Đông thông minh đâu thua kém gì người Phương Tây. Quang Toản nghĩ ngay đến việc dùng tơ tằm thay vì bông, nhưng lấy đâu ra nhiều tơ tằm như vậy. các vườn dâu ở Đại Việt hiện tại đâu cung ứng được bao nhiêu. Quang Toản trong đầu đã có chuẩn bị cho việc phát triển trồng dâu nuôi tằm, nhưng ít nhất cũng phải chờ hai ba năm mới có những thu hoạch đầu tiên đấy. chưa kể đến việc để mở rộng rãi trong người dân cũng phải mất từ năm đến mười năm. Kể cả đám quan lại địa phương cũng chưa chắc đã chú trọng này đây, việc khiến quan lại và người dân trong nước quan tâm chính là sao để có nhiều lương thực chứ không phải là có nhiều áo để mặc. vì theo lối suy nghĩ của những người này trồng dâu nuôi tằm là để lấy vải chứ họ chẳng có khái niệm nào về hai từ tài chính thương mại cả. bởi vậy việc đã khó nay lại càng khó thêm. Không lẽ kêu hắn chậm rãi chờ mười năm sau rồi hãy ngày hôm nay Quang Toản luôn đăm chiêu về chuyện phát triển công nghiệp dệt may trong nước. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chuyện này phải thực hiện. Cứ tính xem, một đống diện tích đất vì thiếu nước mà bỏ hoang. Người dân ngoài việc làm ruộng vào những tháng nhất định, còn lại thời gian lại rảnh rỗi quá nhiều mà không có việc làm nào để tăng thêm thu nhập. nếu đưa việc trồng dâu tằm vào liền giải quyết được chuyện đất đai. Tạo thu nhập cho chính người dân làm cho họ giàu lên dẫn đến nhu cầu cũng tăng. Dẫn đến sức mua tăng việc thương mại cũng nhờ đó phát triển. Công nghiệp tiếp bước theo sau tạo động lực cho khoa học kĩ thuật khai mở và được chú tạm thời chưa nghĩ ra phải làm gì để quá trình biến các cánh đồng hoang nhanh chóng thành ruộng dâu trong một hai năm. Liền đi dạo vài vòng trong cung cho thư giãn đầu óc. Lão phúc thấy hắn mạc áo khá ít nên Hoàng Thượng! ngài nên mặc thêm áo kẻo tiết vào thán này ở Phú Xuân khá cầm chiếc áo lông làm bằng lông thú cảm thán Áo lông này không biết đã phải giết bao nhiêu con thú mới hàn thành được là đang nghĩ đến việc săn bắt động vật hoang dã. Hàn nói ở đây chính là do thói quen về ý thức được giáo dục bảo vệ môi trường ở kiếp trước mà thôi. Nhưng người xung quanh lại nghe ra đây chính là do hắn nhân phúc sao lại bỏ qua cơ hội tốt để ninh nọt này Hoàng Thượng thật nhân từ! nhưng người dân cũng là xuất phát từ nhu cầu. nếu không thật chẳng biết lấy gì để nuôi sống gia nghe vậy liền giật mình trong đầu có một từ khóa lóe len. Không kiềm được sự gấp gáp hắn túm lấy lão phúc mà Ông lúc nãy vừa nói cái gì xong.?Lão Phúc thấy mình bị túm liền hoảng rồi. không biết mình nói sai đúng chỗ nào. Nhưng không giám không nhắc Con ..con .. nói .. nói. Nếu không thật chẳng biết lấy gì nuôi sống gia Không phải câu này câu trước đó!Quang Toản mún lấy lão mà lay. Gặm Hoàng thượng thật nhân từ!- Không phải, không phải câu này. Sau câu này. Nhanh nhanh hối thúc. Còn lão phúc lại càng lắp bắp hơn. Chờ mãi lão mới phun ra được một Người dân!.. người dân cũng xuất phát từ nhu cầu!.
Hoàng cung thành phú xuân, phòng làm việc của Hoàng đếHồ Độc Lập trong phòng đi lại nghĩ nghĩ về việc trước mắt là nên cho đề thi kì này như thế nào. Trước đây toàn người khác cho đề còn hắn đi thi bây giờ đổi ngược lại hắn mới biết cho đề còn khó hơn cả đi thi quan điểm của người trí thức hiện đại hắn không đánh giá cao cái kỳ thi đình này lắm đấy, hắn coi đây là nơi để tuyên truyền xu thế hơn là chọn người đậu trạng dụ như nếu kỳ thi này có một câu hỏi liên quan đến vấn đề toán học hay địa lý, vậy chẳng phải sẽ kéo theo việc các học sinh muốn tham gia thi đợt sau dành thời gian hơn để nghiên cứu về địa lý về toán học hay sao. Lâu dần cứ như vậy chẳng phải sẽ thay thế được thói quen hủ nho của đám học sinh sao?Hồ Độc Lập đang hi vọng chính là điều này đấy. tính ra chỉ khoảng 60 năm nữa thôi thực dân pháp sẽ chính thức nổ súng xâm lược nước ta đấy, lúc đó thì hắn cũng ở tuổi xuống mồ rồi nếu không chết trẻ, bởi vậy ngay từ bây giờ phải nên cải cách chứng bệnh tự kỉ của đám hủ nho này việc trên Hồ Độc Lập cũng nhân tiện qua đây chọn ra một ít học sinh có nhiệt huyết gưởi ra nước ngoài học tập, nhưng để biết ai nhiệt huyết đây, không bắt hắn phải đi từng người để hỏi đấy chứ. Với lại việc này trước khi làm cũng không nên quá rêu rao, đám đại thần bàn vào tán ra thế nào cũng sinh nếu chọn xong rồi đám học sinh này không chịu ra nước ngoài đi học vậy lại càng uổng công. Lúc này không như thời sau, thời này chẳng mấy ai muốn rời xa quê hương của mình cả, nhất là đám học sinh đi thi lần này đều là đám có danh phận cả đấy, muốn đi thi đình đều phải thi đỗ thi hương rồi thi đỗ thi hội, thi đỗ thi hội liền là tiến sĩ cả đấy. Đương nhiên tiễn sĩ này không phải tiến sĩ được khắc trong bia quốc tử giám. Những tiến sĩ được khắc bia trong quốc tử giám là đồng tiến sĩ. Tức là tiến sĩ lần tiến sĩ lần 1 thôi cũng đủ để ra triều làm quan rồi. ai lại từ bỏ cơ hội sung sướng này mà dấn thân ra nước ngoài khổ sở học tập mấy năm trời chứ. Đương nhiên Hồ Độc Lập có thể ra lệnh đấy nhưng lúc đó việc đi học lại chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.“ khải bẩm hoàng thượng có thượng thư đại nhân xin gặp”Đây chính là Hồ Độc Lập cho lão Phúc đi truyền Phan Huy Ích đến gặp, hắn muốn bàn với lão về vấn đề thi đình lần này nên cho gặp riêng để dễ nói chuyện“ Mau mời quan thượng thư vào”“ Thần ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ““ ái khanh mau bình thân, người đâu ban ngồi”Hồ Độc Lập sốt sắng nói tỏ ý rất quan tâm vị đại thần này, làm cho chút chán ngán của P. Huy Ích đối với Quang Toản trong thời gian qua mờ đi mất một ít.“ Hôm nay trẫm cho mời ái khanh đến đây là để bàn về đề thi năm nay”Đây là Hoàng Thượng đang công bằng bàn chuyện với lão đấy, nghe vậy trong nội tâm lão càng kích động, không ngờ bệ hạ lại xem trong mình như vậy, mấy hôm nay mọi người nói Hoàng Thượng có chút đổi khác. Lão nghe vậy trong lòng liền có chút hi vọng hoàng thượng sẽ chăm chỉ việc nước hơn, chịu khó nghe lời can dán, tránh xa kẻ nịnh thấy Hoàng đế như vậy lão đúng tin hy vọng của mình nay thành sự thật rồi.“ Thần xin nguyện vì bệ hạ mà cống hiến, đến chết mới thôi.”“ Ha ha.. ái khanh không cần pahir khách sáo như vậy, hãy coi như ta đang nói chuyện bình thường thôi”Nghe Thấy giọng kích động của Phan Huy Ích, Hồ Độc Lập liền biết mình thu phục được vị danh thần này rồi, hắn cười to tỏ ý vui mừng“ Ái khanh, việc là thế này, ta nhìn thấy công việc của các vị đại thần trong triều thường xuyên dùng đến tính toán, như tính sổ thu chi. Tính toán thuế má, các công trình cũng cần tính toán vật liệu nhân công. Rồi còn phải tính tiền ….v v”“ Đúng là như vậy” lão nghe hồ độc lập nói thao thao một hồi tuy rằng khá dài nhưng đúng là có lý. Tuy chưa biết hắn định nói cuối cùng là gì nhưng cũng tập trung lắng nghe.“ Lần nầy thi Đình chính là tuyển chọn người ra làm quan, bởi vậy trẫm nghĩ trong đề thi nên ra thêm một câu hỏi về tính toán.”“ Việc này tiền lệ chưa có bao giờ,”“ Đúng vậy! vì tiền lệ chưa có bao giờ nên trẫm muốn từ nay sẽ có tiền lệ này” “ Thần thấy lời bệ hạ tuy rất có lý nhưng trước nay chưa có tiền lệ này, các thí sinh không chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ có ý kiến phản đối.”“ Chẳng phải trẫm đã cho rời ngày thi lại rồi sao, với lại vì lần đầu tiên áp dụng nên cứ tạm thời coi đây là câu hỏi phụ.”“ nếu chỉ là câu hỏi phụ thần nghĩ có thể thực hiện được.”“ Tốt lắm đề thi năm nay trẩm đã chuẩn bị rồi song còn ra câu hỏi thế nào phải nhờ đến ái khanh rồi”Nói xong Hồ Độc Lập cầm lấy tờ giấy ghi sẵn câu hỏi đưa cho lão. Phan Huy Ích nghe vua tin tưởng mình như vậy lại càng phấn chấn quyết tâm sở hướng đi theo hắn.“ Đề thi cứ dựa vào hai câu cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Đi một ngày đàng học một sàng khôn’ cái này tùy ở khanh ra đề, còn đề toán trẫm đã chuẩn bị xong rồi, chính là ở phía dưới, khanh cứ cho nguyên như vậy là được.”Lão theo lời của Hồ Độc Lập nhìn xuống phía dưới dọc xong bài toán mấy lần mà không tìm được đáp án, mặt lão bắt đầu đỏ cả lên rồi. vội vàng lén nhìn Hồ Độc Lập may sao là không nhìn về phía lão, xấu hổ quá rồi, không hổ là được thần tiên báo mộng truyền thụ học vấn nha.“ Hoàng Thượng thần nghĩ là không có vẫn đề gì, chỉ là thí sinh dự thi đa số từ xa đến mang theo tiền bạc có hạn, nếu hoãn đến qua tết sợ nhiều người không cầm cự nổi.”“ Trẫm đúng là quên mất việc này, may là có ái khanh nhắc”Vị Hoàng Thượng này đúng là hay quên đấy, nhung được cái là chịu nhận khuyết điềm.’ Phan huy Ích thầm nghĩ.“ không biết lần này đăng ký đự thi bao nhiêu người?”“ khoảng 3000 người đăng ký.”3000 người nếu mà bình thường thì khá nhiều rồi nhưng theo ý của Hồ Độc Lập thì chưa đủ, lần này hắn dự định chọn ra khoảng năm trăm người đấy.“ ái khanh, việc này khanh hãy thông báo mỗi người đã đăng kí thi đình được phát ba nghìn đồng, có thể cầm thẻ dự thi đến bộ lễ nhận”“ Vi thần xin thay mặt các thí sinh cám ơn hoàng thượng ban ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”“ ái khanh đứng lên đi không cần làm lễ như vậy, trẫm vừa nghĩ ra một việc chính là có cách nào để các thí sinh kỳ thi hương cũng được tham gia thi đình lần này không”.“ Thần e không được, việc đưa tin đi lại các nơi mất thời gian rất dài chỉ sợ một tháng không đủ, với lại làm như vậy các thí sinh đã đỗ kỳ thi hội sẽ bất mãn.”“ lần này ngoài 10 người đỗ đầu ra, trẫm định tuyển chọn thêm 500 người nữa nên chỉ 3000 người thi hội lần này e rằng không đủ.”Nghe đến đây lão khiếp sợ rồi, cần chọn nhiều như vậy sao, chức quan ở đâu mà phân bố cho hết, bộ hộ cũng chẳng đủ tiền mà trả lương đâu đấy.“ Hoàng Thượng sao lại cần nhiều như vậy.”“ việc này ái khanh không cần lo lắng, trẫm đã có chủ ý, hiện đang là lúc cần dùng người, bởi vậy trẫm đang dự định mỗi năm sẽ tổ chức thi đình một lần đấy, khanh chỉ cần biết như vậy, không nên hỏi nhiều.”Dùng người vào việc gì mà nhiều như vậy?. lão đúng thật nghĩ không ra đấy. không phải là định bắt học trò ra trận đấy chứ. Dù rất tò mò nhưng Hoàng Thượng đã không cho hỏi nhiều thì hắn cũng không giám hỏi.“ Trẫm định như vậy, khanh có thể ra thông cáo rằng lần này trẫm đặc biệt tuyển chọn thêm 500 người vì vậy những người đỗ kỳ thi hương cũng được đi thi, nhưng mười người đứng đầu chỉ chọn trong số những người thi đã đậu kì thi hội. Và năm sau cũng sẽ tiếp tục tổ chức kì thi đình giống như năm nay, số lượng lấy còn có thể nhiều hơn.”Quay lại nhìn Phan Huy Ích đang há mồm há miệng hắn cười hỏi“ Ái khanh thấy cách đó của trẫm thế nào.”“ Hoàng Thượng anh minh. Lão thần xin phục.”Thêm một hồi bàn bạc cuối cùng Phan Huy Ích cũng ra khỏi hoàng cung trở về nhanh chóng cho người xuất phát từ bộ lễ đem thông cáo truyền đi khắp các nha môn châu phủ làng xã. Trong thời gian ngắn nhất cả nước liền xôn xao, các đại thần cũng xôn xao Đặt câu hỏi. hoàng thượng cần nhiều người như vậy làm gì?- Hồ Độc Lập vừa bàn xong việc với Phan Huy Ích liền cho gọi lão phúc đến rồi hỏi“ lão phúc! Không biết trong kho mà tiên hoàng để lại còn bao nhiêu”Năm đó đánh Chúa Nguyễn, Chúa Trịnh rồi đến giặc Xiêm, Thanh, Nguyễn Huệ thu được khá nhiều chiến lợi phẩm đấy. chỉ là mấy năm đó đánh giặc liên miên nên phải đem ra dùng không ít, bởi vậy mà chắc cũng không còn bao nhiêu, Hồ Độc Lập hỏi vậy chỉ là để liệu cơm gắp mắn thôi đấy.“ Lão Nô đã kiểm kê qua, nếu quy ra bạc khoảng chừng 500 vạn lượng.”May mắn là vẫn còn đấy, chừng này tương đương với thu nhập hai năm của quốc khố đại nam đấy, nhưng so với đại thanh thì chẳng đáng vào đâu. Vào lúc này nhà Thanh hằng năm thu vào quốc khố hơn 15000 vạn lượng bạc đấy tức là gấp 75 lần đại nam ta. Đấy là do quan lại nhà Thanh các nơi ra sức tham ô nữa đấy. chỉ riêng hòa thân đã tham ô hết 110000 vạn lượng bạc đồng nghĩa với nước đại nam ta thu thuế 550 năm mới bằng tài sản nhà hòa Thân. Chỉ cần tính sơ như vậy liền biết người thanh thời kỳ này giàu như thế nào, không phải tự nhiên được coi là bánh ngọt mà cả tám đế quốc chia làm gì với 500 vạn lượng này, khi tiêu hết lại lấy đâu ra cũng là vấn đề làm hắn phải nhức đầu đây.“ Lão Phúc! Ông có biết về các giáo sĩ phương tây truyền giáo ở đại nam ta không.”“ ý Hoàng Thượng chính là bọn pháp sư tây dương mắt xanh mũi lõ, ngực mang cây chữ thập, nói chuyện rất khó nghe ấy sao.”Sạc, Pháp sư tây dương sao?’ nghe mới nha’“Đúng vậy, ông biết bọn họ à.”“ trước đây vẫn hay thấy ở hội an, kinh thành cũng có xuất hiện nhiều nhưng phần lớn bị các quan đuổi đi, bây giờ lại ít thấy”Nghe vậy Hồ Độc Lập cả mừng, ít thấy có nghĩa là vẫn có đấy.“ Ông biết họ ở đâu?”“ chính xác thì không biết nhưng đại loại chỗ họ hoạt động, vùng Nghệ An, Quảng Bình, Hội An chắc chắn sẽ có”Nghe đến đây Hồ Độc Lập liền khá vui, may mắn sao nhà tây sơn không quá quan tâm đến vấn đề truyền giáo lắm nên không có chính sách đàn áp nào đối với họ, vậy nên mong là có thể tìm được vài liền lệnh lão phúc cho người đi tìm mấy vị giáo sĩ này về nhanh chóng, bên cạnh đó cũng sai người đến các cảng biển như Hội An, Hải phòng đà nẵng, quy nhơn, thuận an,..v v. nếu có thuyền buôn của người tây đến thì cho họ vào sau đó phải nhanh chóng báo lên. Hồ Độc Lập còn dặn đi dặn lại. “ phải giữ gìn hòa hiếu, cho họ thấy thiện ý và không được làm khó dễ.”Mấy vị Tây đại nhân này đều là của quý cần được sử dụng một cách chính đáng vì lợi ích chung của quốc gia cả Độc Lập đang định cho người xây dựng nhà máy dệt vải hơi nước đấy, ở đại nam lúc này không có sợi bông nên hắn liền nghĩ đến việc cho dệt lụa. loại mặt hàng này khá được ưa chuộng tại phương tây. Chỉ là muốn cho máy hơi nước hoạt động cần nguyên liệu than đá. Đại nam lúc này vẫn chưa biết sử dụng nguồn than đá, họ gọi than đá là hắc thạch. Bởi vậy mà chưa có mỏ than nào ra đời. việc này chắc phải bàn thêm với Phạm Công Thiệu để lão nhanh chóng cho khai thác các mỏ than ở quảng ninh,Kể ra dệt lụa cũng rất tốt đấy nhưng nguồn nguyên liệu cũng không phải dồi dào gì cho lắm. Hạn hán xuât hiện diện tích trồng trọt bị bỏ hoang nhiều, nếu như dùng đất này trồng dâu thì đúng là quá hay rồi. phải nói nhất cử tam tăng thu nhập cho dân, vừa phát triển nghề dệt, phát triển thương mại, vừa có thể tăng thu cho quốc khố.
Hoàng Cung Phú nay là ngày lành tháng tốt ngày người đỗ đạt trong kỳ thi đình vừa rồi ra mắt hoàng đế, như lần trước, Quang Toản cho gặp chung tại sân rồng. Ngay từ sáng sớm năm trăm mười người trong danh sách thi đậu lần này có mặt tại Hoàng Cung, xung quanh còn có bá quan văn võ đứng quan khán. Phải nói sáng hôm nay hoàng cung rất đông người, thời tiết đầu xuân ấm áp, không khí tươi mát, dễ làm cho người ta thấy khoan khoái trong lòng, các thí sinh áo quần chỉnh tề đứng trước sân đợi hắn xuất hiện. Quang Toản đến nơi là lúc công việc được chuẩn bị ổn Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!- Bình thân!- Hắn đứng trên bậc cao mà nói- Tạ ơn Hoàng Thượng!Lúc mọi người ổn định vị trí, một thái giám tay cầm thánh chỉ đọc lớn xướng tên của từng người thi đậu. Vì khá đông người nên có phần hơi lâu, Quang Toản muốn bỏ qua phần này nhưng đám bên Bộ Lễ nhất quyết không chịu nói đây là nghi thức xướng tên bảng vàng không thể không có, là để coi trọng bậc nho gia đỗ đạt vinh quy bái tổ… khuyến khích dân chúng theo gương mà chăm chỉ đọc sách thánh hiền. Kể ra mấy lão nói cũng đúng, hắn chẳng có lý do nào chính đáng khi muốn cắt đi phần Các ái khanh có mệt không? Có ai thấy mỏi chân không?- Khởi bẩm Hoàng Thượng không mệt,không mỏi! - Cả mấy trăm người cùng trả Trẫm có lời chúc mừng đến các khanh, những người đứng đây đều hoàn toàn xứng đáng, xứng đáng với công sức đã bỏ ra, xứng đáng với mong đợi của trẫm. “ non sông Đại Việt có trở nên tươi đẹp hay không? Dân tộc Đại Việt có bước đến đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ vào một phần công sức đóng góp của các khanh” trích lời dạy Hồ Chủ Tịch có sửa chữa.…….- Người đâu bày tiệc mừng – đây là tiết mục hắn đề nghị thêm vào, hắn muốn thông qua tiệc rựu để dễ dàng nói chuyện gần gũi với những sĩ tử thi đậu trong đợt này, gánh nặng đặt lên vai họ trong tương lai là rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa ai trong số họ biết mục đích của hắn cả, theo Trần Văn Kỷ góp ý, chuyện để cho họ biết chỉ là sớm hay muộn bởi vậy nên cho họ chuẩn bị tốt tinh thần, dù sao thời kỳ này đi xa như vậy không phải ai cũng tự Tạ ơn Hoàng Thượng, vạn tuế vạn vạn tuếHắn nghe câu vạn tuế này ban đầu còn có chút muốn… .. giờ đây đã sắp thành quen. Khi đồ ăn được các cung nữ xinh đẹp thướt tha mang lên đầy đủ, rựu cũng được đổ ra bát, nhưng ai nấy vẫn còn rụt rè nhìn về phía hắn. Quang Toản biết đây là lúc mình nên lên tiếng Các khanh gia hãy cứ tự nhiên, trong lúc tiệc rựu mọi người không cần quá câu nệ a. Trẫm biết các khanh có nhiều thắc mắc muốn được giải đáp mà không biết hỏi ai, sẵn dịp này hãy cứ mạnh dạn lên tiếng. Trẫm sẽ đứng ra trả lời. Nếu được thì chỉ cần hô to lên một tiếng được! Được không?- Được!- Tốt lắm! Mọi người ngồi xuống dự tiệc đi tiệc của hắn đặt ở trên bậc khá cao đủ để hắn quan sát hết phía dưới. Vừa ngồi xuống đã có người đứng lên thi lễ đặt câu hỏi. Vì đã nói trước không cần câu nệ nên lễ nghi cũng được giảm thiểu Khải bẩm Hoàng Thượng! Học sinh tên Hoàng Phúc xin hỏi ban nãy học sinh nghe ngài nói “ cường quốc năm châu” học sinh không biết nghĩa là gì. Trong sách có ghi nước tàu trước chia làm chín châu, có phải năm châu thuộc trong chín châu này?Tai rất thính ah. Hắn chỉ đọc qua như vậy không ngờ đã có người để ý. - Vị ái khanh này hỏi rất hay, trẫm nghĩ mọi người ở đây chắc sẽ có nhiều người thắc mắc. Năm châu mà trẫm vừa nói không có liên quan gì đến cửu châu bên tàu cả, nếu cộng lãnh thổ của Đại Việt ta của Thanh quốc, Xiêm la,, Champa, Ai lao, Cao Ly, Chà –Và, Mông Cổ, Tây Vực cũng chỉ được một châu trong năm châu mà thôi. Hay còn gọi là Á châuCả đám nghe đến đây đều sôi trào, chuyện này đã vượt qua tầm hiểu biết của họ, không ngờ tất cả những nước trong sách vở của mà họ có thể tìm được cộng lại cũng chỉ được một châu. Thanh quốc lãnh thổ bao lớn a, Đại Nam, Xiêm La rất lớn đấy, liệu Hoàng Thượng có phải nói quá lên không? Có người tỏ ra nghi ngờ cất tiếng Khải bẩm Hoàng Thượng, vậy bốn châu còn lại là những châu nào?- Bốn châu còn lại là Châu Âu, châu Mỹ, châu Phi, và Châu Khải bẩm Hoàng Thượng muốn đến bốn châu này thì phải làm thế suy nghĩ của một số người có lẽ phải biết tiên phép gì đó mới có thể đến những châu còn Câu hỏi hay lắm, để đi được đến bốn châu đó chúng ta phải dùng thuyền lớn để đi. Các khanh biết những người Tây Dương chứ, họ chính là đến tù Âu Châu. Chính họ đã đóng nên những con thuyền to lớn để đến các Châu lục khác. Có thể nói hiện tại châu lục mạnh nhất giàu có nhất chính là châu đây đám người phía dưới bị Quang Toản kích phát tính tò mò rồi. Nếu những lời nói này phát ra từ miệng người khác có lẽ họ sẽ cho đó là tên điên, nhưng lời nói do thiên tử phát ra hoàn toàn khác. Thiên tử được cả thần tiên chỉ dạy, thậm chí còn có thể làm cho thiếc tự nổi trên nước, lại còn chuyện gì mà không Khởi bẩm Hoàng Thượng! Không biết Á Châu ta đứng thứ mấy?- Nếu xếp đúng thì Á châu ta chỉ đứng thứ trả lời này khiến họ đau lòng rồi, ai mà không muốn cổ vũ “đội nhà” ah, bọn hắn ở trên Á châu vậy Á châu là “đội nhà” còn gì, là châu lục bọn họ nhiệt liệt ủng hộ đó. Vẫn có một số người không cam lòng với câu trả lời ngắn gọn của Quang Toản muốn hắn giải thích rõ ràng Xin Hoàng Thượng chỉ Giàu có thua Châu Âu một chút là Châu Mỹ, nhưng lại là châu có lãnh thổ rộng lớn và nhiều tài nguyên nhất, ở đó có rất nhiều mỏ vàng bạc lớn, nhiều đến mức các khanh không thể tưởng ra được, người Châu Âu hằng trăm năm trước.., có lẽ là từ hồi vua Lê Thái Tông .. đã đến đây xâm chiếm lãnh thổ Châu Mỹ. Khoảng hai trăm năm sau đó người ở châu Mỹ mới đánh đuổi được các cường quốc Châu Âu để xây dựng cường quốc của mình. Thứ ba là Châu Á nơi chúng ta đang đứng, vì có nền lập quốc lâu đời dân cư đông đúc nên mới được đứng thứ ba. Sau châu Á là châu Phi…. Cuối cùng là châu Úc….- Hoàng Thượng nói như vậy chẳng phải chúng ta rất yếu sao. Người Châu Âu xâm chiếm châu Mỹ, châu Phi bị họ bắt làm nô lệ. Vậy chẳng phải họ rất mạnh sao?Một số người nghe đến đây bắt đầu tỏ ra hoang mang rồi. Đương nhiên phần lớn vẫn coi đây chỉ là chuyện xa xôi không có gì đáng lo Hoàng Thượng không biết cường quốc năm châu gồm những ai. Có Đại Việt ta không?Quang Toản nghe hỏi câu này liền biết đã đến lúc nên buông mồi câu rồi. chuẩn bị thổi phồng.- ở châu âu lúc này có khoảng chục nước là cường quốc, nhất là các nước như Anh, Pháp, Phổ, Áo-Hung, Octoman, Tây Ban Nha, Nga, Thụy Điển, Hà Lan, Ý . các nước khác trên Châu âu tuy không phải là cường quốc nhưng cũng không kém là mấy. ở châu Mỹ có khoảng bốn cường quốc là Hoa Kỳ, Canada, Mexico, Brazin. Còn ở châu Á ta chỉ có nhà Thanh được miễn cưỡng cho là cường quốc vì dân họ quá đông. Còn Đại Việt ta không bằng bất cứ một nước nào ở Châu Âu, các khanh nghĩ xem nước ta có phải là cường quốc hay không? nói đến đây hắn không quên thở dài một người phía dưới nghe như vậy tất cả đều lấy làm kinh hãi. Không ngờ Đại Việt mình lại thê thảm như vậy, dù không phải là cường quốc cũng sém được đi, đằng này lại thua kém hơn bất kỳ nước nào ở Châu Âu, điều này làm cho lòng tin trong người họ bị đả kích nặng nề, chính Hoàng Thượng cũng phải thở dài như vậy, không việc gì ngài phải nói dối đề cao người mà tự hạ thấp mình cả. Có người sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại - Hoàng Thượng! Có thật như vậy không!- Chuyện này không khó để chứng minh, các khanh nhìn vào những đồ vật tinh xảo này thì biết, ở ta vật này chỉ trong cung mới có, còn ở chỗ họ hầu như có thể thấy nhiều như ở ta thấy chén uống rựu nói đến đây liền có người phụ họa mang ra một mớ đồ trong hoàng cung như đồng hồ, ống nhòm, lọ thủy tinh, súng hỏa mai loại ngắn. ..Đưa ra cho đám người phía dưới truyền tay nhau xem. Hắn không dừng lại mà tiếp tục dẫn Các Châu đều được ngăn cách nhau bởi biển lớn, mà họ vẫn có thể đem quân từ châu này đến châu kia để xâm chiếm đó thôi, điều này ta làm được sao? Các khanh thấy thuyền lớn của họ đậu trên bến Hội An chứ, họ có hàng vạn chiếc như vậy, đáng nói là không phải của triều đình mà là của tư nhân. Người dân của họ sắm thuyền lớn như dân ta sắm thúng. Dân mà đã giàu như vậy chứng tỏ triều đình của họ không hề nghèo chút Hoàng Thượng! Không cần lo lắng, học sinh nghĩ họ ở xa ta như vậy, có biển lớn ngăn cách, lâu này họ không động đến mình chắc chắn phải có lý do. Học sinh thấy họ khó làm gì nổi người thi đậu mà chưa được bổ nhiệm quan chức thì xưng với vua là học sinhNhiều người nghe như vậy cũng tỏ ý tán Các ái khanh nhầm rồi, lãnh Thổ kéo dài từ Cao Ly cho đến Thanh đến ta rồi đến Xiêm La cũng chỉ là phần phía đông của Á châu mà thôi. Phần phía tây Á châu đã bị người Châu Âu chiếm cứ hơn cả trăm năm nay rồi, hiện tại quân đội của họ đã đến phía tây nước Xiêm rồi, không bao lâu nữa có thể sẽ kéo đến nước ta thôi. Với lại họ có thuyền lớn như vậy còn sợ gì biển rộng. Phía nam của ta là nước Chà- Và đã bị họ chiếm rất lâu rồi. Lúc đó họ chỉ dùng hai ngàn quân là đã chiếm xong Chà đám nghe đến đây liền lo sợ rồi, ở đâu xa thì họ không biết nhưng Chà Và và Xiêm La thì không ai không biết nha. Tuy rằng hai nước này có yếu hơn Đại Việt nhưng muốn dùng hai ngàn người mà đã thu phục được hai quốc gia này là chuyện không tưởng đấy. Thấy nhiều người còn bán tín bán nghi con số mà mình đưa ra. Quang Toản cầm trong tay khẩu súng hỏa mai đến bên tấm bia đá mỏng chừng hai phân mà bắn.“ đùng” khi chưa ai biết chuyện gì, một tiếng nổ vang lên kèm theo một mảng khói đen. nhìn lại tấm bia đá đã nát bấy, khiến đám người kinh ngạc không ngớt, tò mò nhìn vào khẩu súng trong tay Nếu hai ngàn người kia có rất nhiều hỏa thương như vậy, thậm chí loại mà họ đang dùng còn tốt hơn mạnh hơn cái mà trẫm có thì sao?Đúng vậy ah. Tấm bia đá còn không chịu nổi đấy, nếu họ lại có rất nhiều hỏa thương như vậy thì đúng là không phải không thể ah. rất nhiều người trong số họ không biết hỏa thương lúc này không thể bắn liên tục như cung tiễn Dù đã giải đáp được thắc mắc nhưng chuyện này quá mới lạ đi, có người còn muốn đem so sánh thêm một vài thứ cho thỏa mãn sự tò Bẩm Hoàng Thượng! Vậy nếu họ đánh nhau với nhà Thanh thì ai thắng- một người đưa ra câu hỏi khá ngây ngô, nhưng hắn vẫn trả Chỉ cần một trong số các cường Quốc đó đem ra khoảng hai vạn người là có thể chính diện đánh đến tận Kinh đô Thanh quốc, vậy khanh nói ai thắng? Nên nhớ họ có rất nhiều thuyền lớn chở được cả ngàn người mạnh ah, chỉ hai vạn người liền có thể đánh đến kinh đô nhà Thanh đúng thật quá kinh hãi rồi. Họ nếu đánh Đại Việt vậy chẳng phải ta chỉ có nước bó tay chịu trói hay sao? Tuy rằng trong lòng có ngạo khí, tuy rằng đuổi được hai mươi chín vạn quân thanh ra khỏi nước nhưng không đến mức tự cho mình có thể đem quân đánh đến kinh đô Thanh Quốc đấy. Rất nhiều người nghe ra Đại Việt đang có khá nhiều nguy cơ. Chà Và ở phía nam Đại Việt đã bị chiếm, Phía Tây đã đánh gần đến Xiêm la, vậy chẳng phải chẳng mấy chốc sẽ đến mình sao?- Hoàng Thượng vậy chẳng phải Đại Việt ta nguy cơ trong sớm tối hay sao?- Không phải nguy cơ mà là chuyện chắc chắn, sớm muộn gì họ cũng đưa quân vào đánh ta, không những ta mà cả nhà Thanh cũng bị trả lời quá phủ phàng, cả đám bồn chồn trong người, nội tâm thầm căm hận đám người Châu Âu xấu xa kia. Chỉ hận không có vài tên người tây ở đây để đập một trận cho hả Hoàng Thượng! Chúng ta phải cấm không cho bọn người Tây Dương vào nước ta. Nên bắt tất cả đám người Tây Dương lại, nếu không lỡ họ là nội gián thì nguy. Cấm tàu thuyền ra vào, có như vậy mới giảm thiểu nguy cơ bị nội gián địch xâm nhập biết được tình hình của ta - một người nếu ra ý kiến được rất nhiều người cho là phải, phần lớn lên tiếng ủng Toản nghe vậy có chút sửng sốt, thầm nghĩ “ không lẽ việc bế quan tỏa cảng chính là do đây mà ra?”.
Hồ Độc Lập mở dần hai mí mắt, lờ mờ trông thấy khuôn mặt lạ lẫm đang lo lắng nhìn mình. Đây là đâu! nhìn lạ quá! sao lại có người mặc đồ cổ trang đây, mình đang ở đâu vậy, . Chớp chớp mắt thêm vài cái rồi chậm rãi mở ra, trong đầu nhanh chóng hình dung lại mọi chuyện. Một cơn đau nhói truyền thẳng lên đầu, bất giác hắn bật tiếng kêu “Á a hừ’’.Người đứng cạnh giường kêu lên với giọng ẻo lả tràn ngập sự lo Hoàng thượng, hoàng thượng ngài bị, ngài bị… như quá lo lắng làm cho hắn muốn mở miệng cũng trở nên lắp bắp xen lẫn sự kinh hãi. -Ngự y mau mau ngự y, nhanh, nhanh, khi những người khác đang vì tiếng rên của hắn lúc nãy mà cuống cuồng, hắn không tự chủ nằm lại xuống giường, trong đầu nhanh chóng sắp xếp chậm rãi một lần nữa những thông tin trong đầu. Mặc dù không mở mắt nhưng những cử động, lời nói của người xung quanh ,hắn không bỏ sót tí ngự y mau mau, mời ngài. - hắn nghe tiếng nói của người kế bên gấp cảm giác mát lạnh từ tay truyền tới, sau đó mí mắt của hắn cũng bị người ta kéo lên coi khiến cho hắn giật mình theo bản năng rồi khi không cảm nhận được sự uy hiếp nào từ đối phương, hắn thả lỏng mình hơn.. Tiếp tục tưởng nhớ lại mọi có tên là Hồ Độc Lập, cha thân sinh của hắn đã từng tham gia quân ngũ và chiến đấu chống TQ năm 1979 trong chiến tranh biên giới, sau này khi xuất ngũ lấy vợ mới sinh được ba đứa con trai lần lươt đặt tên là Hồ Quyết Chiến, Hồ Thắng Lợi, Hồ Độc Lập... Hắn là con thứ ba Hồ Độc Lập. Nghe kể lại, hồi đó ông nội hắn họ Nguyễn, sau này tham gia kháng chiến chống Pháp, hồi đó gia đình ông nội ở vùng cao, Vì nghe danh Cụ Hồ mà xin đầu quân gia nhập bộ đội. Trở thành Bộ đội cụ Hồ, rồi vì ngưỡng mộ cụ hay sao đó mà tự đổi họ nguyễn thành họ Hồ. Sau này cụ hi sinh ở chiến trường nam Trị đó gia đình hắn lấy họ mình là Hồ. Sau kháng chiến thành công. Vì gia đình có công cách mạng nên được ưu tiên nhiều, có điều kiện học hành cả ba anh em nhà hắn đều đỗ đạt. Riêng hắn quyết theo nghiệp cha ông tham gia quân ngũ. Nhờ cố gắng quà cáp phong bì đều đặn, biết làm người, cộng với thành tích học tập nghiên cứu nên năm 27 T hắn tốt nghiệp tiến sĩ học viện kỹ thuât quân sự của nước nhà. Rồi được cử sang Nga học tập thêm 3 năm nữa. Sau đó về làm việc tại quân cảng Cam Ranh với quân hàm thiếu Tá. Ngày 27/7 năm đó đơn vị của hắn khi đang cùng đơn vị tàu ngầm tuần tra trên vùng biển trường sa việt nam Đơn vị hắn nhận được tín hiệu cầu cứu của ngư dân đang đánh bắt ở đây vì bị tàu hải giám TQ rượt đuổi và xả súng vào tàu. Quá quen với việc tranh chấp với TQ trên vùng biển này, từ lâu các cuộc đụng độ nhỏ vẫn thường xảy ra liên tiếp không có dấu hiệu ngừng lại. Những năm gần đây TQ các lúc càng hống hách không kiêng dè lấn tới. lượng đụng độ giao tranh cũng tăng lên ngày một nhiều. Hi sinh không ít chiến sĩ.. và hôm đó bất hạnh là hắn hi sinh. Bị một phát đạn bắn thẳng vào bụng, cứ ngỡ sẽ chết. lúc tỉnh dậy thấy mình lại nằm ở đây…Khoan đã còn một vùng kí ức khác Nguyễn Quang Toản, Quang Trung, Đại Việt, Hoàng Đế, Phú Xuân …. .” Ặc không lẽ ta xuyên việt rồi.” một tiếng nói vang lên cắt đứ dòng suy nghĩ của hắn.“Hoàng Thượng đã không sao rồi, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cơ thể vẫn yếu, ta kê đơn này nhằm để cho bệ hạ bồi bổ thêm’’. Hoàng thượng! ta xuyên việt về thời phong kiến, không lẽ việc xuyên việt trong truyền thuyết là có thật’ Lúc trước đêm đêm hắn vẫn hay cày cuốc những truyện về xuyên không trên mạng internet nhằm giải tỏa sự tò mò và trí tưởng tượng phong phú, nhưng chẳng bao giờ tưởng điều đó có thể xảy ra… Lần này chẳng biết nhà hắn phong thủy thế quái nào mà đươc các thánh Ala, Thích Ca, Gieesssu…vv, cho hắn cơ hội ngàn triệu năm, tỉ năm, nói chung là rất lâu năm, được chết sống lại trong kinh thánh. Không biết xuyên việt đến đây rồi có thể xuyên về được hay không nữa, hồi hắn đọc truyện xuyên không ở trên internet thì chẳng thấy ai có thể xuyên việt quay lại cả. Hầu hết các thánh chỉ cho vé đi thôi chẳng ai có vé về hết.’Hồi trước nghe giang hồ ở thời hiện đại đồn ầm trên internet rằng xuyên việt cũng có hai loại, một là xuyên việt đến thời quá khứ nhưng không được làm thay đổi lịch là xuyên đến một không gian song song nhưng có thời gian chảy chậm hơn so với thế giới hiện đại…vv. Có rất nhiều giả thuyết được đưa ra đại loai như vậy nhưng chẳng ai chứng minh được đúng sai. Cả đám chỉ biết gân cổ cãi chán rồi thi nhau kiếm truyện đọc tự sướng đúng với phong cách của cũng từng là một trong số đó, nay chuyện xuyên không thế nào lại rớt ngay trên người chết là hắn. thầm nghĩ có khi nào các thánh thấy ta kiếp trước 30t vẫn còn zin nên thương hại không nỡ cho ta chết, lại cho ta xuyên việt về quá khứ tán các em gái ngây ngô ở đây không’.Nghĩ đến đây khóe miệng hắn cho ra một điệu cười đầy bỉ ổi hèn mọn rớt kèm theo một ít nước, người xung quanh thấy điệu cười của hắn không kìm được mà cảm thấy lạnh cả xương sống. Đang nhắm mắt mơ màng giọng nói ẻo lả lúc trước lại vang lên khiến hắn cát đứt dòng suy nghĩ mà các trẻ nam trên 18t thường ao thượng ngài cảm thấy ra sao, nô tài lo lắng, xin giữ gìn long táo lại sau mơ mộng, mở mắt ra nhìn chăm chú không chớp lướt từ từ chậm rãi qua mọi góc cạnh, tường đồ vật con người trong gian phòng. Cột gỗ chạm khắc hình rồng, lư hương, giường ngủ, tường cửa, trần mái..vv cho đến các vật dụng thường ngày như chén bát wa toàn đồ cổ không nha, chỉ cần mang một ít trong những thứ này về thời hiện đại thì chắc ta phài giàu to’. còn tên này chắc là thái giám rồi, trông tuổi cũng không lớn vậy mà bị cắt mất, đúng là tội thật’ ánh mắt hắn đảo vài vòng trên người tên thái giám từ săm soi đến lạnh lùng rồi chuyển thành sự thương thái giám bị ánh mắt của vị hoàng đế đảo qua vài lần mà không nói năng gì, liền cảm thấy như mọi bí mật đều bị nhìn thấu không lẽ bệ hạ biết ta lén nhận tiền đút lót của Bùi thái sư rồi nên mới nhìn ta như vậy’ nghĩ đến đó chân hắn như nhuyễn ra chuẩn bị quỳ gối khóc lóc nhận tội, nghĩ chắc bệ hạ sẽ nể tình công bấy lâu hầu hạ cạnh bên mà tha cho ta một mạng’. Nghĩ vậy, đang chuẩn bị quỳ xuống nhận tội liền thấy ánh mắt của hoàng đế chuyển sang nơi khác, thấy như được tha bổng tên thái giám thở phào một phen trong lòng, nếu không phải đang đứng trước mặt vua thì quả thật hắn đã ngã nhào xuống đất rồi, trong nội tâm hắn thầm thề với trời xanh lần sau không lấy tiền biếu xén của tên Bùi thái sư kia nữa. không thể lấy cái mạng nhỏ mình ra chơi đùa được. vàng bạc phú quý gì đi nữa cũng phải có cái mạng mới hưởng thụ được’.Hồ Độc Lập chẳng dừng lại, ánh mắt lập tức bị cuốn hút bởi sáu nữ tì đứng gần cửa ra vào, phải nói con gái ngày xưa dù không son phấn nhưng lại thật đẹp, thật duyên. Nhìn các nàng tuổi thật không lớn tầm khoảng mười bốn mười lăm mà thôi, nước da trắng cổ dài thân hình thì hết chê, nếu chờ thêm vài ba năm nữa khi "điện nước" được nâng cấp đầy đủ thì lại khỏi phải bàn. Mấy em này nếu đem về thời hiện đại dù không là người mẫu nổi tiếng thì cũng là hotgirl của một trường, đặc biệt nữa các nàng đều nguyên tem hết đấy nhá’.. khụ cái thân thể này thật không được tốt cho lắm, nói ra tên của hắn ở đây là Nguyễn Quang Toản chính là con trai của vị anh hùng dân tộc Quang Trung, sau khi Quang Trung mất đi hắn lên ngôi hoàng đế khi mới được hơn 9 t lấy hiệu Cảnh Thịnh. Bây giờ là Cảnh Thịnh năm thứ 3, khi Quang Trung hết tang khó 3 năm, Quang Toản bị bệnh sưởi biến chứng nguy kịch nằm trên giường cả tháng, ba ngày trước bắt đầu hôn mê nay mới tỉnh lại thì bị linh hồn hắn nhập vào chiếm được, giờ đây thân thể này mang lẫn hai phần trí nhớ xen kẽ đầy lộn nhập hồn vào vị vua khác đã hay, hắn nhập hồn vào Quang Toản, mang tiếng làm vua rất oai phong, nhưng thực tế Quang Toản lại là một ông vua mất nước, là Tần nhị thế của Việt Nam, mang tiếng xấu truyền đời, sau bị Nguyễn Phúc Ánh chém đầu cùng với các tướng lĩnh Tây Sơn. Người đời sau này khi nhắc đến tướng soái vua quan nhà Tây Sơn đều giơ cao ngón cái nói một tiếng ANH HÙNG’ còn nhắc đến hắn như là một vết nhơ là nguyên nhân chính làm cho nhà Tây Sơn suy đến việc nhà Tây Sơn sụp đổ nhanh chóng trước sự xâm lấn của chúa nguyễn phúc ánh ở đàng Độc Lập đứng dậy khỏi giường dặn tên thái giám đi lấy cho hắn cái gương. Hồ Độc Lập giờ này đều không quản mình là ai, việc hắn quan tâm nhất lúc này là khuôn mặt đẹp trai của mình ở kiếp trước nay biến thành cái dạng gì không biết, có phải trúng nhằm tên có vẻ ngoài xấu xí bỉ ổi như tính cách của tên Cảnh Thịnh hay không. Còn lại cái gì mà vua mất nước, tiếng xấu muôn đời thì cứ để sau trong tay chiếc gương đồng tên thái giám mang cho. Khá bất ngờ, nghi hoặc nhìn lại tên thái giám, làm cho tên này lo sợ không biết mình bị bắt tội gì, chẳng giám cúi mặt lên. Hồ Độc Lập lại tự nghĩ không lẽ bây giờ thủy tinh vẫn chưa ra đời hay sao?, có khi nào bọn thái giám này chơi mình không đây?. thách chúng cũng không dám à’. Chẳn thèm nghĩ nhiều, gạt bỏ thắc mắc qua một bên, hắn đem tập trung sự chú ý vào nhan sắc của mình… Ôi lạy trời, tên này còn đẹp trai hơn hắn kiếp trước nữa cơ, không lẽ những tên càng xấu tính càng vô dụng lại càng đẹp trai, theo kinh nghiệm của hắn, kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng vậy những tên càng bẩn tính lại càng có nhan sắc, ví dụ như tên Quang Toản này chẳng hạn, làm trái mệnh cha, tin dùng nịnh thần, ham chơi, háo sắc, cướp đoạt vợ thần tử, cường bạo em vợ … lại có khuôn mặt bảnh bao như vầy, nhưng mà lúc này đây ta lại thích! thank you god!’. Đúng là ông trời rất công bằng cho người ta bên trong xấu thì bên ngoại sẽ đẹp và ngược lại, chẳng thiên vị ai bao sang nhìn người thái giám bên cạnh, lục lại trong kí ức của Quang Toản. lão tên là Phúc thường ngày Quang Toản vẫn gọi lão Phúc, lão coi sóc hắn từ lúc 5t đến bây giờ, là người thân cận với hắn hằng ngày còn hơn cả mẹ. “lão Phúc! ta vừa bệnh dậy có một số chuyện nhất thời quên mất”.không muốn ai biết bí mật của mình nên hắn đổ tất cả lý do về những hành động cổ quái vừa rồi cho việc giảm mất trí nhớ do bệnh - trong cung không có gương thủy tinh Phúc nghe được một cái tên lạ hoắc chưa nghe bao giờ -thủy tinh sao? hoàng thượng! không biết thủy tinh là gì, thứ cho lão nô ngu muội không biết. Quang Toản nói-thủy tinh là thứ trong suốt, hay còn gọi là lưu ly Lưu ly, nô tài biết, nhớ năm đó có một đoàn buôn tây dương đậu thuyền ở bến vân đồn, có dâng lễ vật lên cho tiên hoàng trong đó có một bình hoa lưu ly trong suốt, còn gương lưu ly nô tài chưa nghe qua bao thầm nghĩ 'nếu đã có bình thủy tinh sao lại không có gương thủy tinh, không thể chưa ra đời được, với lại công nghệ làm thủy tinh cũng không khó, từ thế kỷ 14 ở châu âu thủy tinh đã được sản xuất khá là đại trà rồi, chắc có lẽ thủy tinh là đồ dễ vỡ, tàu thuyền châu âu vượt đại dương qua đây không thiếu sóng gió, với lại các thương nhân phương tây thời bấy giờ vẫn chưa đánh giá hết tiềm năng của vật dụng đồ thủy tinh tại phương đông”Nghe vậy rồi thôi hắn cũng không có suy nghĩ nhiều. lão Phúc lên tiếng- nô tài vừa cho người dọn thức ăn, mời hoàng thượng dùng bây giờ mới để ý bụng mình sôi lên nãy giờ vì đói, Hồ Độc Lập nãy giờ không biết là do theo quan tâm đến chuyện nhan sắc, mà quên lo cho cái bụng mình - được! dọn lên đây luôn đi, ta cũng cảm thấy đói rồi.
nuoc lac viet o the gioi moi