Tâm Huệ Hồng phỏng soạn: Làm thế nào để thu hút những người trẻ tuổi đến với GĐPT | How to Attract Younger People to GĐPT Valerie Forgeard | Nguyên Hòa dịch Việt: Làm thế nào để trao quyền cho tuổi trẻ, tạo sự thay đổi | How Can We Empower Youth to Change the World Adam F.C. Fletcher | Tâm Lạc: Nhận thức về ý nghĩa trao
Thiệt hại sau mưa lũ tại Thừa Thiên Huế. Nhà ven sông Thạch Hãn bị sập, 1 người thiệt mạng. Truy bắt nhanh nhóm cướp tài sản nhà chủ tịch huyện. Hỗ trợ hành khách đường sắt Bắc-Nam.
'Chống nhà nước,' một thầy giáo ở Đắk Lắk bị bắt September 8, 2022 ĐẮK LẮK, Việt Nam (NV) - Ông Đặng Đăng Phước, 59 tuổi, ở phường Tân Lợi, thành phố Buôn Ma Thuột, bị bắt hôm 8 Tháng Chín với cáo buộc "làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống nhà nước" theo Điều 117 Bộ Luật Hình Sự CSVN.
Bộ Chỉ huy Quân sự thành phố Cần Thơ phối hợp với Ban chỉ huy Quân sự huyện Thới Lai và xã Đông Thuận tổ chức lễ bàn giao nhà "Tình đồng đội" cho ông Trần Thanh Tâm, ấp Đông Hiển A, xã Đông Thuận, là bộ đội phục viên đang gặp khó khăn về nhà ở.
LỊCH SỬ PHÁT TRIỂN. Sở Giao dịch Chứng khoán Hà Nội (Sở GDCK Hà Nội) được thành lập theo Quyết định số 01/2009/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ trên cơ sở chuyển đổi, tổ chức lại Trung tâm Giao dịch chứng khoán Hà Nội (thành lập theo Quyết định số 127/1998/QĐ-TTg
Vay Tiền Nhanh. Chị hơn tôi khoảng 10 năm tuổi nghề và có chuyên môn vững vàng nức tiếng ở ngôi trường tiểu học giữa lòng thành phố Huế này. Những ngày đầu đưa con tới lớp đến tận bây giờ, tôi luôn dành sự tin yêu vào tấm lòng người mẹ thứ hai của con ở tận tâm, nghiêm khắc rèn giũa một “bầy lao nhao” mới tập tành làm quen việc học ấy quả là nhọc nhằn. Mỗi kỳ họp phụ huynh đầu năm và giữa năm, chúng tôi đều được nghe chị tâm sự về những nhọc nhằn trong hành trình rèn nét chữ, rèn nếp người cho các ai cũng đồng cảm với chị về điều đó, khi mà mỗi bố mẹ chỉ quản 1 đến 2 con đã phải hét toáng lên những lúc con bướng, con lỳ, còn cô giáo phải lo lắng chu toàn việc học, ăn, ngủ, chơi cho cả đàn cháu nhỏ lên đến 40 lúc dư luận đang lùng bùng chuyện cô giáo ở Hà Nội phạt học sinh lớp 9 quỳ gối, chị trăn trở rất nhiều về lương tâm nghề nghiệp. Thấy trò hư, quấy mà không nhắc nhở từ nhẹ nhàng đến nghiêm khắc và có hình thức xử phạt thì không thể nào tạo ra được nề nếp học tập, uốn nắn trò hướng đến ý thức, kỷ luật và tạo thói quen, hành vi tích nghiêm khắc quá thì phụ huynh ca thán, truyền thông ầm ĩ, dư luận mặc sức “ném đá”. Cái áp lực khổng lồ ấy khiến người thầy lắm lúc cảm thấy mình bị bóp nghẹt đến ngột thở. Nhớ hồi đầu năm học, khi một cô giáo ở trường tiểu học cũng ở TP. Huế yêu cầu học sinh lớp 1 ngậm bút vì mất trật tự thì y như rằng hành động ấy lập tức bị “chĩa mũi dùi” la ó, phản đối, tẩy vậy, chị vẫn chọn cho mình sự nghiêm khắc, nhiệt tâm trong giáo dục học sinh. Mỗi ngày đến lớp, chị vẫn rèn cho bọn trẻ ý thức học tập, nề nếp trường lớp. Chị chia sẻ mình có sử dụng hình thức phạt roi và tay, và chỉ phạt một những đứa trẻ chỉ cần dùng lời nói và tấm lòng yêu thương, sự kiên nhẫn là có thể cảm hóa hành động nghịch phá, đi ngược chuẩn mực của con. Nhưng có những cô cậu thật sự phải nghiêm khắc, phải dùng đến roi mới có thể khiến con ngồi đúng vị trí, cầm bút viết bài, tự xúc cơm ăn… Và tất nhiên hành động khẽ roi đó không hề chứa đựng sự thù hận, ghét bỏ hoặc là đánh cho “bõ tức”.Người giáo viên đầy nhiệt tâm với hơn hai mươi năm “trồng người” ấy chia sẻ đầy ngậm ngùi rằng có những lúc chị khẽ một roi vào tay trò và ôm nỗi nơm nớp lo sợ ấy về nhà. Vừa nấu ăn, vừa giặt quần áo hay làm bất kỳ việc gì cũng canh cánh nỗi lo phụ huynh sẽ ý kiến về cái roi hồi sáng, hồi chiều. Chị bảo đến 10 giờ tối mà điện thoại không rung là biết chuyện đã nỗi lo ấy cũng chỉ vơi đi một nửa, chị vẫn ngán cảnh phụ huynh bất bình về phương pháp giáo dục của cô giáo nhưng chẳng thẳng thắn trao đổi cùng cô mà lại tố giác thẳng với ban giám hiệu hoặc phanh phui trên mạng xã hội khiến “việc bé xé ra to”, “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường” và bị đẩy đi quá xa khiến người trong cuộc bị tổn vậy, chị và nhiều đồng nghiệp cũng bắt đầu sợ. Sợ phụ huynh không hiểu nhiệt tâm của mình. Sợ xã hội đánh đồng xử phạt với trừng phạt. Sợ dư luận nhảy xổ vào quy kết “xúc phạm nhân phẩm, xâm phạm thân thể người học”… Muôn nỗi sợ hóa thành SỢ HỌC bối cảnh nhất cử nhất động của giáo viên đều bị soi quá kỹ dưới cái nhìn khe khắt thì nỗi sợ ấy đã hiện hữu, lớn dần. Nỗi sợ ấy khiến không ít người đành ngoảnh mặt làm ngơ với câu thần chú “mackeno” mỗi khi nhìn trò hư, trò biếng học không thể buông lỏng nhiệm vụ dạy người mà chỉ chuyên tâm dạy chữ và người thầy không thể biến thành một cái “máy dạy”, người “thợ dạy”! Điều hiển nhiên ấy đã được khẳng định vô số lần nhưng dường như “chân lý” cũng dần lung lay khi mà cả xã hội sẵn sàng quay lưng, cạn tình với người thầy chẳng may “sẩy chân” trong hành trình giáo dục học khái niệm “trường học thân thiện” “kỷ luật tích cực”, “tôn trọng và yêu thương học sinh”… đều quá lý tưởng và hoàn mỹ. Nhưng thực tế không phải lúc nào cũng “rải hoa hồng” để thầy cô có thể an nhiên cười, thảnh thơi chuyện trò và cảm hóa học sinh bằng tấm gương sáng trong, mẫu mực của chính giáo lớp 1 của con tôi vừa kể chuyện một bé gái lớp 4 trong trường không chịu ăn cơm bán trú buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở thì em đó sẵng giọng “Cô dám đụng vào em không? Em mét bố mẹ em liền!”.Thật khó để trọn vẹn sứ mệnh “trồng người” trong khi nhà giáo chúng tôi thiếu một hành lang pháp lý an toàn để có thể an tâm lên lớp, dạy chữ và dạy người!Nguyễn Thùy
CN 6 PS-BChúa Cha đã mến yêu ThầyVà Người luôn mãi đổ đầy tình thươngThầy nay lấy đó làm gươngYêu thương dạy bảo tận tường như Cha Tình thương luôn sống chan hòaĐể anh em mãi thực là môn sinhAnh em được sống an bìnhVì anh em ở trong tình thương TaNiềm vui sẽ mãi thực làNiềm vui trọn vẹn trong Ta mọi ngàyĐây điều răn dạy của ThàyAnh em luôn phải chung tay thực hànhYêu thương quảng đại hiền lànhNhư thầy yêu mến rồi đành hy sinhĐể cho bạn hữu của mìnhAnh em bạn hữu thực tình Thầy đâyNếu mà tuân giữ lời ThầyAnh em sẽ được sum vầy nơi ChaAnh em không chọn được TaNhưng là Ta chọn để mà sai điSinh nhiều hoa trái tức thìHầu cho tất cả những gì sinh sôiSẽ luôn tồn tại muôn đờiThầy nay truyền dạy những lời yêu thươngAnh em lấy đó làm đườngMà đi theo đó yêu thương nhau Hồng Ân Post Views 18
Bạn thân mến, Vậy là mấy tuần lễ nay chúng ta không thể nào gặp nhau đông đủ. Chúng ta cũng chưa biết khi nào nghi thức phụng vụ, thánh lễ được cử hành trở lại trong ngôi thánh đường này. Đó không chỉ là thời gian dài mong mỏi đối với các bạn. Với tôi cũng thế. Đó là nỗi buồn vô tận mà một thánh đường như tôi đang phải trải qua. Dù là những thánh đường nguy nga tráng lệ, hay những nhà thờ đơn sơ nhỏ bé, tất cả chúng tôi đều chung nỗi buồn miên man đó. Một mình tôi với Thiên Chúa trong nhà tạm. Nhìn cha xứ với vài người giúp lễ cử hành phụng vụ, lòng tôi đau lắm! Dẫu các bạn có thể nhìn thấy tôi trong các phương tiện truyền thông nơi thánh lễ Online, nhưng làm sao bằng chúng ta cùng nhau hiện diện. Cộng đoàn quy tụ với nhau bao giờ cũng sống động và lan tỏa niềm vui của Chúa nhanh hơn. Tôi tin mỗi người đều có cảm giác là lạ nào đó trong những ngày Tuần Thánh. “Ôi! nhà thờ mình kìa, cha xứ mình kìa” – có người thốt lên. Tiếc là các bạn cũng chẳng thể cử hành các nghi thức tuần thánh với cha xứ của mình, trong ngôi thánh đường tôi đây. Ai cũng chạnh lòng! Dĩ nhiên đây là kinh nghiệm rất khác cho tôi. Buồn có, thổn thức và lo lắng cũng có. Từ trước tới giờ, chẳng ai có thể ngăn cản giáo dân đến với thánh đường để phụng thờ Thiên Chúa. Vậy mà chỉ với virus Covid–19 cực nhỏ, chúng ta phải xa cách. Không chỉ tại Giáo Hội Việt Nam, nhưng hầu hết ở nhiều quốc gia, các nhà thờ chúng tôi và giáo dân đều trải qua kinh nghiệm vô tiền khoáng hậu này. Hôm nay tôi viết cho các bạn, từ một nơi thánh đường thanh vắng, nhìn ra khoảng sân rộng bao la, không một bóng người. Các bạn ở nhà, cách ly xã hội, có khỏe không? Trong thánh lễ Online, thi thoảng nghe cha xứ cũng hỏi thăm sức khỏe của con chiên mình, nhưng tôi không nghe thấy các bạn hồi âm. Dẫu sao tôi tin các bạn và gia đình vẫn nhiều bình an trong thời gian này. Bởi tôi biết, Thiên Chúa không chỉ ở trong thánh đường, vốn như Ngài vẫn chờ đợi con chiên, nhưng thời đại dịch, chính Thiên Chúa còn đến tận nhà các bạn. Chúa muốn thánh hóa gia đình và tâm hồn mỗi người. Có Thiên Chúa hiện diện, tôi mong các bạn luôn hồn an xác mạnh. Ở nhà, các bạn có lo lắng không? Cũng qua cha xứ, và vài người còn lui tới nhà thờ, tôi nghe loáng thoáng nhiều người đang hoang mang vì đại dịch ngày càng bùng phát ở nhiều nơi. Tuy Đức Giêsu đã phục sinh, nhưng không ít người vẫn chưa thực sự tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa quan phòng. Thực ra đó là nỗi lo của nhiều người trên thế giới. Mong các bạn đừng quá hoang mang mà ảnh hưởng đến đời sống và hành trình đức tin. Thánh đường là dấu chỉ hiện diện của Giáo Hội tại địa phương. Dĩ nhiên nơi giáo đường, các tín hữu gặp gỡ và thờ phượng Thiên Chúa, đặc biệt là Chúa Giêsu hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. Trong nghĩa này, tôi đoán rằng nhiều người thường nhìn về hướng nhà thờ để nguyện cầu với Chúa. Cứ nhìn về tháp chuông, nhìn lên Thiên Chúa để trao những lo lắng ấy cho Ngài. Chẳng phải nhiều lần chúng ta trong nhà thờ nghe Đức Giêsu trấn an sao “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Mc 6,50. Khi ở nhà, các bạn có biết cha xứ như thế nào không? Thi thoảng tôi nghe người ta gọi điện hỏi thăm cha xứ. Nhiều cha xứ bên cạnh cũng thường xuyên liên kết với con chiên trên mạng Internet. Tôi thầm tạ ơn Thiên Chúa, vì rất nhiều cha xứ của các bạn cẩn trọng đưa Mình Thánh Chúa, trao ban bí tích sau cùng đến những ai cần. Trong thời điểm này, nhà xứ vắng bóng giáo dân, tôi thấy cha xứ lui tới nhà thờ để chầu thánh thể nhiều hơn. Trái tim vị mục tử luôn cầu nguyện cho mỗi con chiên của mình. Các ngài chẳng biết làm gì hơn ngoài những sáng kiến trong khả năng của mình. Cộng với ơn Chúa, các ngài tin rằng giáo dân của mình được thật nhiều bình an trong thời gian này. Khi ở nhà, các bạn có thể cầu nguyện được không? Trong mỗi lần thánh lễ Online, tôi thường nghe cha xứ nhắn các bạn cầu nguyện thật nhiều. Có lần chính Đức Giáo Hoàng Phanxicô tại nhà nguyện thánh Mát–ta khuyên các tín hữu thường cầm hai thứ này trong tay Kinh Thánh và Chuỗi Mân Côi. Đó là phương thế để giúp chúng ta cầu nguyện. Tôi thấy cuốn Kinh Thánh trong các nhà thờ luôn mở, những chuỗi mân côi ở tượng Đức Mẹ luôn có. Chỉ khác là lúc này, người ta chẳng thể quy tụ để nguyện cầu. Vậy đây là thời cơ để gia đình các bạn cùng với Thiên Chúa và Đức Mẹ nguyện cầu thật nhiều. Tôi tin gia đình của các bạn cũng là nơi thánh đường thu nhỏ. Nhà của các bạn là hội thánh tại gia. Hãy để đền thờ tâm hồn của các bạn vang lên tiếng nguyện cầu, lời van xin và những thánh ca du dương dâng về Thiên Chúa. Bên cạnh đó, ngay giữa những mối bận tâm lúc này, các bạn có thể nâng tâm tình lên với Chúa qua việc “Rước lễ thiêng liêng”. Đó là cách tuyệt vời để thổ lộ với Chúa những khao khát, và để kết hiệp với Ngài khi không thể đến nhà thờ. Tôi nhớ có lần Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu viết “Con không thể rước lễ thường xuyên như con muốn; nhưng Chúa ơi, Ngài không phải là Đấng toàn năng sao? Xin hãy ở trong con, như trong Nhà Tạm, đừng bao giờ rời xa của lễ hiến tế nhỏ bé của Ngài.” Chẳng lẽ bạn van nài như thế, Thiên Chúa lại không ngự vào tâm hồn bạn sao? Khi ở nhà, các bạn còn làm gì nữa? Đó là câu hỏi tôi muốn gửi đến cho mỗi người. Mong rằng sau thời gian đại dịch, đoàn giáo dân lại hoan hỷ chạy đến ngôi thánh đường tôi đây. Khi đó, chúng ta hãy kể về những kinh nghiệm lúc này với cha xứ, với nhau và với tôi nữa nhé! Tôi tin mỗi người đều có kinh nghiệm độc đáo, cá vị về Thiên Chúa. Ngài vẫn đang lao tác để cứu độ con người. Thiên Chúa không chỉ ở nơi nhà tạm, trong nhà thờ. Tôi thấy Ngài còn ở từng gia đình của các bạn. Ngài đang ở gần các bệnh nhân, các y bác sĩ, các tổ chức thiện nguyện. Ngài đang khóc thương biết bao nạn nhân nơi nghĩa trang. Cũng như các bạn, tôi tin rằng Thiên Chúa cũng đang miệt mài soi sáng cho các nhà khoa học tìm ra Vác–xin và phương thuốc chữa trị con virus này. Vài lời muốn chia sẻ với các bạn trên đây. Về phần tôi, tuy có chút buồn miên man khi thấy trong nhà thờ vắng giáo dân, ngoài nhà thờ cũng im hơi lặng tiếng, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn đứng sừng sững giữa giáo xứ của các bạn. Trên cao, tôi có thể nhìn thấy gia đình các bạn; dưới đất dù ở xa, các bạn cũng có thể thấy tháp chuông hoặc nóc nhà thờ tôi đây. Chúng ta vẫn liên lạc với nhau mà, đúng không? Đừng quên chính Thiên Chúa mới quan trọng, thánh đường chỉ là nơi để chúng ta gặp Thiên Chúa. Hết mùa dịch, chúng ta lại gặp nhau mà. Chúc các bạn có một Mùa Phục Sinh thật nhiều ơn Chúa! Nhớ các bạn thật nhiều, nhiều lắm! Ký tên nhà thờ những ngày vắng giáo dân. WHĐ Giuse Phạm Đình Ngọc, SJ Nguồn Website Hội Đồng Giám Mục Việt Nam
Thầy là giáo viên dạy Văn THPT vùng sâu vùng xa ở đồng bằng sông Cửu Long. Nhiều người biết đến thầy không chỉ bởi tâm huyết cháy bỏng với việc truyền lửa cho trò, tự tìm tòi áp dụng nhiều phương pháp giáo dục đổi mới mà thầy còn là những “mạnh miệng” đóng góp, phản biện những vấn đề trong một hội thảo về giáo dục ở TPHCM, thầy tự đăng ký tham dự, bài báo cáo về thực trạng, chất lượng giáo viên của thầy gây ấn tượng bởi những khảo sát thực tế và những ý kiến đánh giá thẳng thật không né tránh, không ngại đụng chỉ ra giáo viên quay cuồng với những công việc học thi, đối phó với những hàng loạt công việc như soạn đủ các loại giáo án; hết dự giờ đến thao giảng; viết sáng kiến kinh nghiệm; hồ sơ, sổ sách đủ loại như sổ hội họp, chủ nhiệm, phiếu liên lạc, sổ điểm lớn, sổ điểm cá nhân, vào điểm...Ngoài việc dạy, họ phải kham hàng loạt việc khác như công tác chủ nhiệm, theo sát tình hình học trò... cùng đủ các loại họp thầy đang thiếu thời gian lẫn không gian để được vùng vẫy - ý kiến của ông giáo làng làm nhiều nhà giáo dục, nhà nghiên cứu là giáo sư, tiến sĩ phải gật gà gật gù. Người ta vỗ tay, kẻ tán thưởng như thể rằng ngày mai thôi, họ sẽ phải làm cái gì đó để thay đổi, để “cởi dây trói” cho người nhiều lần nữa, lúc 2 - 3 giờ sáng, thầy lặn lội bắt xe đò quê lên Sài Gòn dự các hội thảo về giáo dục mong góp tiếng nói của một người “sống trong chăn, biết rõ rận”. Buổi trưa, thầy ăn vội chiếc bánh mỳ lên xe quay về cho kịp giờ lên thầy nhận ra, mình đóng ý kiến... cho vui, cho sôi nổi chứ chẳng nhìn thấy một dấu hiệu thay đổi tích cực, dù là nhỏ. Bao nhiêu cuộc hội thảo chủ yếu về giáo dục phổ thông thầy tham dự toàn bàn về giáo viên và học trò nhưng chủ thể không được mời đến nói lên tiếng nói của mình. Toàn là các chuyên gia, nhà nghiên cứu “đóng cửa” nói chuyện với nhau. Thầy cũng đã lên tiếng về việc này, họ cũng gi nhận lắm mà nghe rồi để trường, thầy không ngại phản ứng trước những điều bất công, vô lý, quan liêu... Càng “la hét”, thầy càng thấy vô ích mà còn đang tự cô lập chính mình. Nhìn vào thực tế bản thân, thầy theo nghề giáo vì yêu nghề và cả vì miếng cơm manh áo. Nếu cương, nếu la cho đến khi bị hất cẳng thì ai lo cho gia đình và rồi sẽ càng khó để thực hiện lý tưởng vì học trò của một người không ngại phản biện, gần đây thầy chọn cách im lặng, tìm cho mình một lối đi khác. Thay vì la lớn, thay vì đấu tranh, thầy giữ tâm sức cho học trò. Thầy cải thiện từng giờ lên lên lớp mà ở đó thầy tha thiết học sinh đừng suy nghĩ theo kiểu đồng phục, hãy nói lên tiếng nói, suy nghĩ của mình. Thầy đề nghị các em phải suy nghĩ khác đi, phải suy nghĩ tiến bộ hơn thầy, hơn cả thế hệ đi giờ lên lớp, thầy tận dụng mọi lúc để nói thêm những điều không có trong sách giáo khoa mong thay đổi tư duy của học trò. Khuôn khổ trong lớp học không cho phép “phá cách” thì thầy tổ chức những buổi sinh hoạt bên ngoài để học trò học cách phản biện, nói lên chính gửi gắm kỳ vọng của mình vào những trang sách. Thầy lùng sục từng cuốn sách hay, tổ chức những ngày hội sách cho học sinh, rủ phụ huynh cùng tham gia để phát triển tư duy đa chiều cho học sinh. Thầy có niềm tin, sách đưa đến cho học trò những ước mơ, và những tư duy bay bổng. Đó là nền tảng để giúp các em tránh tư duy kiểu cũ, tư duy một chiều, bị trói trong quan điểm lãnh đạo, thầy cô là chân lý... như thế hệ của công không chỉ bắt nguồn từ sự lộng quyền của cái xấu mà còn được góp sức bởi sự im lặng của người tốt. Hơn ai hết, nhà giáo biết rõ những bất công, thiếu dân chủ trong môi trường giáo dục. Nhưng có những sự im lặng không phải là cam chịu, chấp nhận cái xấu mà nhà giáo chọn con đường đường thực tế và mang đến cho họ nhiều hy vọng hơn!Hoài NamHoainam
Danh mục MediaInfographicsVideoMagazineQuizPodcast Không hoa, không cuộc gặp trực tiếp, Ngày nhà giáo Việt Nam năm nay, thầy cô và học sinh chỉ được nhìn nhau qua màn ảnh trực tuyến. Video Ngày nhà giáo đặc biệt và lời tâm sự của giáo viên Nguồn Gần một tháng qua, nhiều nhân viên y tế từ Hà Nội tình nguyện vào TPHCM điều trị bệnh nhân COVID-19 tại Bệnh viện Hồi... Theo Minh Tâm - Bảo Phương - Minh Khoa Pháp luật TPHCM Ngày nhà giáo Việt Nam Xem thêm
tâm sự nhà giáo