Me Gustas - khách sạn Tình Yêu. 4,782 likes · 349 talking about this · 101 were here. !! ME GUSTAS LOVE HOTEL!! " your satisfy, our destiny" Tình yêu giữa phiên dịch viên của quân đội Hoa Kỳ, Nayyef Hrebid, và quân nhân Iraq, Btoo Allami, nảy nở vào lúc cuộc chiến Iraq đang trong giai đoạn cao điểm Lan tỏa tình yêu tiếng Việt. Với tâm niệm "gìn giữ tiếng Việt chính là giữ được truyền thống văn hóa, bản sắc cội nguồn Việt Nam", từ hàng chục năm qua, bà Oanh không ngừng nỗ lực để lan tỏa tình yêu tiếng Việt tới nhiều thế hệ con em kiều bào trong tỉnh Udon Thời gian: 11:00 - 12:00. Địa điểm: Room 606 - VJU My Dinh. Tuyển sinh sau đại học năm 2022: Tuyển sinh đại học năm 2022: Thủ tướng Chính phủ Bổ nhiệm Giải thưởng ĐHQGHN về Khoa học HỘI NGHỊ KHOA HỌC GIẢNG VIÊN Tính Cước Vận Chuyển & Thời Gian Chuyển Phát. Sử dụng bảng tính cước vận chuyển để tính toàn bộ chi phí vận chuyển cho lô hàng của bạn cùng với lịch trình giao hàng ước tính. Bảng tính cũng giúp bạn tìm dịch vụ và cước vận chuyển phù hợp với nhu cầu của bạn. Vay Tiền Nhanh. Reads 129,544Votes 3,899Parts 54Complete, First published Dec 04, 2019Table of contentsChương 29 Cùng xuất hiện 2Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Wed, Dec 4, 2019Fri, Dec 6, 2019Fri, Dec 6, 2019Fri, Dec 6, 2019Sun, Dec 8, 2019Chương 47 Thích thanh 1 *Mon, Dec 16, 2019Chương 48 Thích thanh 2Mon, Dec 16, 2019Chương 49 Thích thanh 3Thu, Dec 19, 2019Sat, Dec 21, 2019Tue, Dec 31, 2019Tue, Jan 7, 2020Sun, Jan 12, 2020Chương 54 Vẩy ngược 1*Sat, Jan 18, 2020Mon, Jan 27, 2020Chương 56 Đồng hồ cát 1Thu, Feb 27, 2020Chương 57 Đồng hồ cát 2Thu, Feb 27, 2020Chương 58 Đồng hồ cát 3Sun, Mar 1, 2020Thu, Mar 12, 2020Tue, Mar 31, 2020Chương 61 Nếu như là thế 1Sat, May 16, 2020Chương 62 Nếu như là thế 2Sun, May 24, 2020Sun, May 31, 2020Fri, Jun 5, 2020Sat, Jun 13, 2020Sat, Jun 13, 2020Sat, Jun 20, 2020Wed, Jul 1, 2020Sun, Jul 12, 2020Chương 70 Thời khắc ly biệt 1Sun, Jul 19, 2020Chương 71 Thời khắc ly biệt 2Sun, Jul 19, 2020Chương 72 Thời khắc ly biệt 3Wed, Jul 22, 2020Sun, Aug 2, 2020Thu, Aug 13, 2020Thu, Aug 13, 2020Thu, Aug 13, 2020Thu, Aug 13, 2020Fri, Aug 14, 2020Wed, Aug 19, 2020Chương 80 Ngoại truyện Hoa nở giữa mùa hạWed, Aug 19, 2020Chương 81 Ngoại truyện Anh hai 1Wed, Aug 19, 2020Chương 82 Ngoại truyện Anh hai 2Wed, Aug 19, 2020THỜI ĐẠI SAU TÌNH YÊU Tác giả Loan Số chương 82 Thể loại Thanh mai trúc mã, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành Người dịch Ming Văn án+27 chương đầu + Page Loan Chương 28 + Duẩn Duẩn đến hết Bản dịch tiếp theo của mình sẽ thay đổi cách xưng hô giữa nam và nữ chính. Nên nếu các bạn đọc thấy hơi gượng thì thông cảm giúp mình nhé ^^ *Văn án Đối với Hạ Nhật mà nói, Mông Qua chính là cậu bé hoàng tử cô đơn, tính cách ngang bướng, là gã kị binh tình cờ bị giáng xuống mái nhà, là người mà cô luôn yêu thương trước hai mươi ba tuổi, là người mà cô đã cố gắng quên đi sau năm hai mươi ba tuổi. Cô từng giải thích một câu nói "Tôi yêu anh nhưng việc đó không liên quan đến anh" hết lần này đến lần khác nhưng cuối cũng cô cũng biết mệt mỏi. Còn ở trong mắt Mông Qua, Hạ Nhật chính là ngọn hải đăng, là hồ nước tĩnh lặng nơi rừng sâu, anh luôn cho rằng chỉ cần quay đầu là thấy cô đang chờ nơi đó, nhưng rồi một ngày anh không thấy cô nữa. Tô Hông Liên với Mông Qua là niềm ao ước, là giấc mơ của tuổi trẻ, mê hoặc đôi mắt của anh. Mà Mông Qua đối với Hồng Liên là tình yêu, là thứ tượng trưng, mãi cho đến sau này cô không biết là gì nữa. P/s Dưới đây mình xin dẫn link 27 chương truyện của bạn Ming xin phép được xưng hô thế này dịch ^^ Thể loại Thanh mai trúc mã, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lànhĐộ dài 82 chươngNgười dịch MingPoster leuyenhoanghanhĐối với Hạ Nhật mà nói, Mông Qua chính là cậu bé hoàng tử cô đơn, tính cách ngang bướng, là gã kị binh tình cờ bị giáng xuống mái nhà, là người mà cô luôn yêu thương trước hai mươi ba tuổi, là người mà cô đã cố gắng quên đi sau năm hai mươi ba tuổi. Cô từng giải thích một câu nói "Tôi yêu anh nhưng việc đó không liên quan đến nha" hết lần này đến lần khác nhưng cuối cũng cô cũng biết mệt ở trong mắt Mông Qua, Hạ Nhật chính là ngọn hải đăng, là hồ nước tĩnh lặng nơi rừng sâu, anh luôn cho rằng chỉ cần quay đầu là thấy cô đang chờ nơi đó, nhưng rồi một ngày anh không thấy cô Hông Liên với Mông Qua là niềm ao ước, là giấc mơ của tuổi trẻ, mê hoặc đôi mắt của Mông Qua đối với Hồng Liên là tình yêu, là thứ tượng trưng, mãi cho đến sau này cô không biết là gì nữa. Ngôn Tình Nguồn Người dịch Ming 118,695 Hoàn Thành 072952 02/09/2020 Đánh giá từ 12 lượt Tác phẩm Thời Đại Sau Tình Yêu là một tựa ngôn tình hiện đại đặc sắc từ tác giả Loạn vừa được ra mắt đọc giả. Trong mắt Hạ Nhật, Mông Qua là cậu hoàng tử bé cô đơn và ngang bướng, là gã kị binh tình cờ giáng xuống mái nhà, là người mà trước năm hai mươi ba tuổi cô đã hết lòng yêu thương đôi lần gặp lỡ bén duyên, là kẻ mà sau năm hai mươi ba tuổi, cô đã cố hết sức để quên đi. Cô từng cố giải thích câu nói đơn giản “Tôi yêu anh nhưng việc đó không liên quan đến anh” hết lần này đến lần khác nhưng đến cuối cùng cô cũng mệt trong mắt Mông Qua, Hạ Nhật là ngọn hải đăng, là hồ nước tĩnh lặng nơi rừng sâu, anh vẫn luôn cho rằng cô sẽ mãi mãi ở nơi đó, quay đầu lại liền có thể nhìn thấy, nhưng rồi có một ngày anh không tìm thấy cô Hồng Liên với Mông Qua là niềm ao ước, là giấc mơ hão huyền thời tuổi trẻ, mê hoặc đôi mắt của Mông Qua với Tô Hồng Liên là tình yêu, cũng là một thứ tượng trưng, mãi cho đến sau này cô cũng không biết là gì nữa. Cùng đọc truyện online để cảm nhận câu chuyện hay này. Dịch Duẩn DuẩnGiang Hạo Thiên lẳng lặng quan sát Mông Qua. Tên này tuy đang trò chuyện rất vui vẻ, nhưng không biết trong lòng đã hướng về phía Hạ Nhật từ lúc nào."Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây"*, ở trên người Mông Qua, Giang Hạo Thiên nhớ lại câu nói này.* Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Nói sự đời thay Qua nhìn thấy Hạ Nhật đang đi về phía mình, vội vàng nghênh đón "Em muốn uống một ly không?""Không được." Hạ Nhật nhìn Mông Qua cười nhẹ "Mông Qua, anh đưa tôi về được không?"Cô cười với anh dịu dàng như vậy, dường như đã là chuyện của năm năm rất xa xe dưới ánh sáng đèn đường giống như tàu con thoi. Trong xe vang lên giọng nữ êm ái khẽ ngâm nga như tiếng nước chảy róc lúc sau, Hạ Nhật mở miệng "Mông Qua, hay chúng ta đến công viên ngồi một lát đi."Mông Qua và Hạ Nhật đến công viên trước đây mà bọn họ thường đến, cùng ngồi song song trên một cái ghế Nhật nhìn xung quanh. Nơi đây vẫn giống như trước kia, dường như không có gì thay đổi. Ngày trước, đám người bọn họ vẫn thường hay đến đây chơi Nhật phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người."Hồng Liên vẫn khỏe chứ?" Thông qua báo chí, TV, và truyền thông, Hạ Nhật biết giờ Tô Hồng Liên đã nổi tiếng rồi, hơn nữa một tay nâng cô ấy đến độ cao đó chính là Không những thế cô còn biết từ truyền thông vài chuyện, Mông Qua rất gần gũi với Tô Hồng nhiên cô nhớ tới chuyện cũ Tô Hồng Liên từng nghi ngờ Mông lòng Mông Qua hơi khó chịu, anh biết đây là vấn đề mà anh nhất định phải đối mặt."Cô ấy khỏe. Hạ Nhật à, anh và cô ấy chia tay rồi."Sau một hồi đau khổ, cô nhớ tới nửa đêm hôm đó, cô nói cô không thích anh với Tô Hồng Liên ở chung một chỗ, nhưng chưa tới mười giây anh đã cự tuyệt. Kiểu tình cảm như hai người sao có thể nói chia tay là chia tay được, vả lại giữa hai người còn có chung một đứa con."Hai người... Khi đó, Hồng Liên không phải đang mang thai sao?"Trầm mặc hồi lâu, Mông Qua nói "Có phải Thành Chí Cao đã nói với em gì rồi?""Không có." Hạ Nhật lắc đầu "Mông Qua, tôi không hận anh, có lẽ trước đây từng có nhưng bây giờ thì không. À không, có lẽ rất lâu về trước tôi đã không hận anh nữa rồi. Nhưng tôi thật sự không có cách nào để đối mặt với anh cả. Mông Qua, chúng ta cũng chẳng còn nhỏ nữa, nói như vậy anh hiểu chứ? Khi buổi biểu diễn kết thúc tôi sẽ rời đi, nên chúng ta đến đây thôi, đừng dây dưa mãi trong quá khứ nữa. Nếu như người anh thích vẫn là Tô Hồng Liên thì hãy trở về bên cô ấy đi, anh không cần vì tôi mà làm vậy.""A Nhật, anh...""Hơn nữa, không lâu sau tôi cũng sẽ kết hôn."Bất thình thình một tiếng sấm rền vang."Hạ Nhật...Em nói cái gì? Em muốn kết hôn? Em muốn kết hôn với ai?"Hạ Nhật tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, sợi dây bằng bạc kim, giống với chiếc nhẫn trên tay cô, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng trong tay Hạ Nhật lại ánh lên sáng bóng."Anh ấy là Trình Như Thánh, là con trai của cha dượng tôi. Bọn tôi đã ở bên nhau ba năm rồi. Hai thứ này là khi trước anh ấy đi Trung Đông mua cho tôi. Anh ấy nói khi từ Trung Đông trở về sẽ tự tay đeo nó cho tôi, đến lúc đó, bọn tôi sẽ kết hôn."Kết hôn, Hạ Nhật lại muốn kết hôn với người đàn ông khác? Vậy năm năm qua anh được xem là gì? Vậy anh mua nhà, bày trí theo phong cách mà Hạ Nhật thích nhất, ngôi nhà ấy còn thiết kế một vườn hoa thật lớn, trong vườn hoa anh còn đích thân trồng hoa oải hương mà Hạ Nhật thích nhất, vậy tất cả những việc ấy anh làm là vì cái gì?Cuối cùng Hạ Nhật lại muốn kết hôn? Cô muốn kết hôn với một người đàn ông tên Trình Như Thánh, còn nói bọn họ đã ở bên nhau ba năm rồi, chuyện này đúng thật là nực cười vậy, anh liền nở nụ cười thật tươi."Hạ Nhật, em có thể không thích anh ở bên cạnh em, nhưng em không cần phải nói dối là em muốn kết hôn đâu, còn đem cả đống kim loại thừa thãi này tới làm công cụ nữa chứ. Được rồi, nếu em không thích anh sẽ không xuất hiện nữa, vậy nên, em có thể thu lại lời nói dối được rồi."Nụ cười trên mặt Mông Qua càng lúc càng trở nên dữ Nhật không ngờ Mông Qua lại phản ứng như thế, cô đưa tay ra, muốn kéo anh lại để nói cho anh biết rằng cô không hề lừa anh. Thế nhưng tay cô còn chưa chạm tới người anh, đã bị anh hung hăng hất ra."Em không phải chán ghét tôi xuất hiện trước mặt em lắm sao? Được thôi, như em mong muốn, về sau, tôi nhất định sẽ trốn em càng xa càng tốt."Nói xong, Mông Qua liền rời khỏi công bóng lưng đã đi xa của anh, Hạ Nhật chỉ biết cười khổ, sao cuối cùng lại biến thành lỗi của cô đêm đang trong mộng, Thành Chí Cao bị Mông Qua dựng dậy từ trên giường, đánh cho một trận tơi bời. Cái tên uống say xỉn này còn nắm lấy cổ áo cậu ta gào lên, "Thành Chí Cao, rốt cuộc cậu đã nói với Hạ Nhật những gì, hả? Để cô ấy nói với tôi lời nói dối hoang đường như vậy, lại còn xua đuổi tôi."Đánh nhau xong, bọn họ cùng nằm vật ra sàn. Thành Chí Cao đương nhiên không dám nói cho Mông Qua biết chuyện mình chữa lành thành què, nếu không, khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta nhất định sẽ biến thành đầu heo nữa, hơn nữa, theo như cậu ta quan sát Hạ Nhật thì, cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh nói với cậu ta rằng, "Biết vì sao tớ lại không hận anh ấy không? Trước đây tớ từng nghe qua một loại thuyết pháp Vô Hận, về sau, tớ mới biết được đó là thật.""Mông Qua, vì sao cậu lại cho rằng Hạ Nhật đang nói dối cậu? Hạ Nhật là một cô gái tốt, đương nhiên sẽ có người thích cô ấy, yêu cô ấy. Trước đây không phải có một Giang Hạo Thiên khăng khăng một mực với cô ấy sao. Hiện tại, biết đâu được ở bên cạnh cô ấy cũng đã xuất hiện một Giang Hạo Thiên khác rồi."Thành Chí Cao không dám nói nữa, bởi vì Mông Qua hiện giờ không khác gì con báo đang nổi hãy còn chưa sáng, trợ lý Dương đã bị cuộc điện thoại chết người của ông chủ tìm đến căn đàn ông khiến cho vô số cô gái chưa kết hôn ở Thủ Đô phải luôn tơ tưởng đến này, đã ném lại cho anh ta một câu với ánh mắt đã long sọc đến đỏ ngầu."Cậu đến những club có thông tin tốt nhất Bắc Kinh này hỏi cho tôi, bắt bọn họ phải tìm cho ra được tên đàn ông tên Trình Như Thánh."Trợ lý Dương cảm giác được khi ông chủ nói ba chữ Trình Như Thánh này, từ trong hàm răng rít ra, tựa như đao kiếm, nghe mà lạnh cả người."Còn nữa, mấy ngày nay cậu không cần làm gì hết, ngồi một chỗ là được rồi, thúc giục bọn họ làm nhanh lên một chút."Trợ lý Dương muốn mắng cả thành phố này, anh ta đường đường tốt nghiệp từ một đại học danh tiếng thế mà bây giờ phải lưu lạc thành tên chân chạy thế này hôm nay, Hạ Nhật không thấy Mông Qua, cô cũng không biết tâm trạng mình hiện tại thế nào, có phức tạp, có may mắn, có lo lắng, còn có phảng phất chút phiền muộn. Cuối cùng, Hạ Nhật quy tâm trạng phức tạp ấy vào việc cô sắp phải rời xa nơi này, Bắc Kinh, thành phố có mọi hỉ nộ ái ố của cô. Thế nhưng cô vẫn thích nó, vì những năm tháng tuổi trẻ của cô đã từng trải qua ở đây."Hồ điệp phu nhân" cuối cùng cũng được công diễn, đúng là không sai, có người nói vé bán rất chạy, không những thế vé còn bị quét sạch ngay ngày đầu tổ chức mời các nhân viên đến chuẩn bị sân Thụ vừa sắp xếp xong hội trường, liền bị trận chiến lớn trong đại sảnh dọa sợ, chỉ thấy hơn mười nhà truyền thông bày sẵn trận địa sẵn sàng như đón quân lúc nào ca vũ kịch lại được chú ý như thế, đang lúc nghi ngờ, những phóng viên kia đột nhiên ùa tới phía cửa đại Qua mang theo khí thế hừng hực của công ty - công ty đang cật lực đào tạo ra những minh tinh, xuất hiện ở cửa chính, vừa vào cửa đã bị rất nhiều ký giả vây quanh."Mông tổng, có thể giải thích việc anh đã xảy ra tranh chấp trong quán bar vào tối qua không?""Mông tổng, người đàn ông họ Tôn kia muốn kiện anh vì chuyện gây gổ. Anh tính giải quyết chuyện này thế nào?""Mông tổng, xin hỏi việc anh xuất hiện trong quán bar vào sáng sớm, có phải liên quan đến tiểu thư Tô Hồng Liên đang ở Châu Âu không?""Mông tổng, khoảng thời gian anh xảy ra chuyện rất nhạy cảm, có phải đây là phương thức tuyên truyền mới cho "Hồ điệp phu nhân" không?"........Mông Qua ở trong lòng cười nhạt, ngoài mặt không đổi sắc, hướng về phía màn ảnh mỉm cười."Tại đây, tôi xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng thú thật đây là chuyện riêng của tôi. Bất quá sức tưởng tượng của mọi người cũng thực sự là phong phú, vị kia nói tôi lựa thời điểm nhạy cảm như vậy để xảy ra chuyện. Nhưng anh bạn, biểu hiện của anh quá không chuyên nghiệp rồi, rốt cuộc là anh đã tốt nghiệp ở đâu vậy. Đầu tiên, tôi xin làm sáng tỏ một điều, lần này công ty chúng tôi không hề đầu tư vào "Hồ điệp phu nhân". Vì đây là một bộ ca vũ kịch chứ không phải phim điện ảnh, nhưng tôi lại có hứng thú với ca vũ kịch nên mới dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ. Vị bằng hữu kia, anh đã hiểu chưa, về sau trước khi muốn nói vấn đề gì phải nghĩ rõ ràng trong đầu, nếu không.... Người làm thuê như anh sẽ khiến ông chủ mình mất đi lòng tin đấy."Những lời nói ám chỉ kia khiến cho khuôn mặt của tên phóng viên lúc đỏ lúc Qua không biết Hạ Nhật sau khi chứng kiến một Mông tổng cao ngạo đứng trước truyền thông tranh cãi như vậy, có khiến cho tâm tình cô vui vẻ hơn chút mà tức giận mắng anh hay Thụ rốt cuộc nhìn không ra anh lại lớn lối như vậy. Rõ ràng là một thương nhân, thế nhưng dáng dấp so với minh tinh còn chói lóa hơn cả. Mặc dù đứng sau lưng anh ta cũng là hai vị soái ca đấy, nhưng thoạt nhìn lại giống hai tên trẻ con Thụ cũng không gấp gáp tiến vào hội trường, cậu ôm cánh tay nhìn mọi người diễn nay, A Thụ lại có thêm vài phần kính nể Hạ Nhật, không nói tiếng nào mà đã có một người bạn trai quen nhau gần ba năm. Hơn nữa, lúc nhìn thấy bạn trai của cô từ sân bay trở về, A Thụ cảm thấy đây tuyệt đối là một người đàn ông lý tưởng. Tuy khuôn mặt thông thường, nhưng góc cạnh rất rõ ràng, ngũ quan sâu sắc. Vị sư huynh này vóc người tuyệt đối không thể chê, tựa như ngọn núi Thiên Đài. Cộng thêm khí chất không tầm thường, tuy không được xem là tuấn mỹ nhưng tuyệt nhiên là một người đàn ông lý tưởng. A Thụ còn đang suy nghĩ tới người đàn ông này nhưng cũng không dám chen chân vào nghề, anh ta là một ký giả đặc biệt, chính là phóng viên chiến nhiên, khi Mông Qua nhìn thấy Hạ Nhật xuất hiện cùng với người đàn ông này, biểu tình của anh liền cứng nhắc, sau đó đôi mắt như dao sắc bắn về phía anh ta. A Thụ cười thầm trong lòng, đêm nay xem ba người này làm trò so với diễn xuất trên sân khấu sợ rằng còn đặc sắc Nhật không ngờ cô lại dây dưa với Mông Qua ở chỗ Qua thật không ngờ Hạ Nhật lại đưa tên đàn ông kia đến. Đây chính là Trình Như Thánh? Không nghĩ tới người bạn trai mà Hạ Nhật nói đến lại là một tên cơ bắp, đúng là tầm thường đến buồn nôn, cô ở nước Mỹ mấy năm, thực sự là đề cao hormone không Hạ Nhật đi qua người anh, Mông Qua liền nói với mấy tên phóng viên "Nếu như tôi nói tối hôm qua phát sinh tranh chấp trong quán rượu là vì muốn mượn rượu giải sầu, các người có tin không?""Mông tổng, người anh muốn mượn rượu giải sầu là ai vậy?" Một gã ký giả vô cùng hưng phấn."Nếu như tôi nói mình bị người ta đá, cuối cùng bị một cô gái không mảy may bỏ rơi, mấy người có tin không?" Mông Qua hung hăng nói, cô cứ giống như con chim nhỏ nép vào tên kia, cũng không thèm nhìn anh một cái, điều này khiến cho tâm tư của anh hỗn loạn, tức giận, đố kị, căm tức, những lời không suy nghĩ cứ như vậy tuôn lần này tới lần khác nói với các phóng viên như vậy, Mông tổng, chuyện cười này thật nhạt Thụ lắc đầu, người đàn ông này khi ghen tỵ cũng thật là ngây thơ. Quả nhiên, chiếm hữu và yêu thương là hai việc hoàn toàn không giống Nhật cũng không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu ước nguyện, ước mình lớn lên sẽ là một cô gái thật xinh đẹp. Khi đó cô chỉ đơn thuần nghĩ lớn lên là một cô gái xinh đẹp thì Mông Qua có phải sẽ chơi và làm bạn với mình hay không. Mông Qua thích các cô gái xinh đẹp cô đều biết, Mông Qua dẫn những cô gái đó đi xem bóng đá, mời các cô ấy ăn bánh ga tô, cô cũng biết. Có lần cô nói với Mông Qua, "Cậu mời tớ đi xem phim một lần được không?" Người nọ lắc đầu. "Vì sao không được? "Cô hỏi lại. "Bởi vì không xinh đẹp", Mông Qua nói những lời đó với dáng vẻ rất thản đế dường như không nghe được nguyện vọng của cô, Hạ Nhật cuối cùng vẫn không phải là một cô gái xinh đẹp, như Mông Qua đã nói, một chút cũng không Mông Qua chết tiệt! Dám nói Hạ Nhật như thế, sau này có hối hập cũng không kịp!À mà trên đây là hình mình tưởng tượng về Hạ Nhật, dịu dàng, trong trẻo lại có chút u buồn vì vận mệnh của cuộc đời. Năm Hạ Nhật mười tuổi, bố mang cô và em trai từ vùng quê Ngư Mễ* ra đi, bởi vì bà nội tuổi đã già. Còn nhớ năm đó vừa ngay đầu xuân, bốn bề một màu xanh biếc, sắc cỏ liền trời. Bà nội tuổi đã cao chống gậy đến cửa thôn tiễn họ, đứng dưới gốc đa già đã trăm tuổi với đôi mắt ngập tràn nỗi buồn chia mẹ của Hạ Nhật từ nhỏ đã li dị, cô và em trai do một tay bà nội nuôi lớn. Hôm ấy, cô ôm lấy bà nội, tràn đầy lòng tin bảo rằng bà nội hãy ở đây chờ cô, đợi cô lớn rồi sẽ mua căn nhà lớn trong thành phố rồi mướn người hầu cho bà. Lúc đó, Hạ Nhật cho rằng bà nội của mình là siêu nhân không gì không thể làm được, cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bà sẽ rời nội gọi nơi cô sắp phải đi là kinh thành, nghe nói vô cùng phồn Nhật mười tuổi và Hạ Thiên tám tuổi cứ như thế mà theo bố ngồi xe lửa đến kinh thành. Bố của Hạ Nhật trước kia là một quân nhân, ông là một tài xế trong quân đội phụ trách lái xe cho thủ trưởng. Về sau, ông theo thủ trưởng của mình đến Bắc Kinh, và theo cho đến tận bây đưa bọn họ đến một căn nhà rất lớn, có cửa sắt rất cao, có đình viện to và rộng rãi. Trong đình viện trồng chuối tây, dưới dàn chuối tây có đám Thất Lý Hương được cắt tỉa rất gọn gàng, có những đóa hoa xinh đẹp mà Hạ Nhật không gọi được tên. Cô và em trai tay nắm lấy tay theo sau lưng bố, cái nhà đẹp đến nỗi chỉ trên ti vi mới có này khiến Hạ Nhật trong lòng sinh ra nỗi bất an. Ở trong thôn thường nghe người ta nói, người có tiền trong thành phố thường rất khó chung lên bậc thềm, bố đưa họ vào trong một cái sảnh lớn. Vừa vào đại sảnh, Hạ Nhật liền bị âm thanh đẹp đẽ thu hút, nhưng Hạ Nhật không dám ngẩng đầu lên tìm nguồn phát ra âm thanh đó, chỉ cảm thấy âm thanh đó giống như tiếng hạt mưa rơi từ mái hiên căn nhà cũ của bà nội xuống mặt thềm đá vào những ngày mưa, phát ra âm thanh vui Nhật cúi đầu nhìn giày của mình, nó trông hơi cũ, hơn nữa còn lấm lem bụi đất, hoàn toàn tách biệt với mặt sàn sạch sẽ sáng bóng này.“Tiểu Qua, đang luyện đàn à?” – Bố đứng bên cạnh nói.“Đúng vậy. Chú Hạ, ông nội sắp xuống rồi.” – Giọng nói nho nhã lễ độ, hơi lộ chút vẻ trẻ Nhật vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cây dương cầm bên dưới cầu thang hình xoắn ốc và đứa trẻ đang ngồi trước nó, vừa hay, đứa trẻ đó cũng đang nhìn cô. Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô, cậu nghịch ngợm nháy nháy mắt với đầu xuống, Hạ Nhật nghĩ, đó thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp. Mông Qua ngày đó mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, kiểu tóc chải gọn chỉnh tề, giống hệt như những đứa trẻ xinh đẹp mà Hạ Nhật nhìn thấy trên tivi kia một lúc, một người từ trên lầu bước xuống, đó là một ông lão trông rất có thần khí.“Đức Khâm, về rồi à.” – Ông đi đến trước mặt họ, mặt mang nét cười nhìn họ “Là Hạ Nhật và Hạ Thiên phải không?”“Vâng, thưa thủ trưởng.” – Bố kéo cô và em trai lại “A Nhật, A Thiên, chào thủ trưởng đi con.”“Chào thủ trưởng.” – Hạ Nhật và Hạ Thiên không hẹn mà cùng đồng dương cầm ngừng lại, theo đó là tiếng cười “Phụt...” một cái. Mông Qua cảm thấy hai đứa trẻ dưới quê kia còn có thể trông ngốc hơn, nếu chúng cúi đầu thấp thêm là lần đầu họ gặp nhau. Năm đó, Hạ Nhật mười tuổi, Mông Qua mười tuổi, Hạ Thiên tám tuổi. Đấy là một ngày giữa hè, Thất Lý Hương trong đình viện vừa đến đêm sẽ tỏa ra hương thơm mê người, kèm theo tiếng đàn vui lâu sau đó, Hạ Nhật và Hạ Thiên được đi học, hơn nữa còn là một trường quý tộc. Hạ Thiên học lớp 2, Hạ Nhật học lớp 4, là bạn học của Mông Qua. Ngày đầu tiên khai trường, cậu bé đẹp trai tên Mông Qua kia cứ như thế mà chỉ vào Hạ Nhật và nói với bạn học cả lớp“Bạn này tên Hạ Nhật, cùng một nước với tôi, mọi người sau này không được ăn hiếp bạn ấy.”Lời của Mông Qua vừa nói xong, Hạ Nhật cảm thấy trái tim bồn chồn bất an của cô như nhẹ tâng hẳn đi. Cứ như, trên thế giới này thật sự sẽ không còn có người ức hiếp cô Qua là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn là một đứa trẻ ngoan xinh đẹp. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua nhất định là đứa con cưng của Thượng Đế. Cậu thông minh, ngoan ngoãn, học giỏi, đàn dương cầm giỏi, còn biết chút đàn vĩ cầm. Có gia đình mỹ mãn, có bố mẹ yêu cậu, có ông nội thủ trưởng thương cậu. Bọn trẻ đều thích chơi với cậu, đều nghe lời cậu. Những người lớn đều thích cậu, luôn gọi cậu Tiểu Qua, Tiểu Qua một cách thân thiết. Hạ Nhật còn cảm thấy cậu là một đứa con cưng lương thiện, không ngạo mạn, rất lễ phép. Cậu đối xử với người ta luôn là nho nhã lễ độ, với bản thân và Hạ Thiên cũng như vậy, trước giờ chưa từng vì họ xuất thân quê mùa mà xem thường họ, cũng không giống như những đứa trẻ khác, trêu cười giọng phổ thông bập bẹ của họ, cũng không bởi vì họ là con của tài xế mà làm lơ nên, Hạ Nhật đã quyết định phải đối xử tốt với đứa trẻ này, cô phải chăm sóc cậu, bởi vì bố nói với cô rằng Mông Qua nhỏ hơn cô mấy tháng, bởi vậy cô nên chăm sóc cho cậu đàng hoàng. Cứ như thế, Hạ Nhật đã trở thành cái đuôi của Mông Qua, cô vì cậu mà làm tất cả mọi thứ bản thân có thể làm, ví như giúp cậu tìm cái huy hiệu trường mà cậu quên mất đã để ở đâu, ví như giúp cậu lựa hết số cà rốt cậu không thích trong phần ăn ra, ví như giúp cậu chỉnh lí sạch sẽ gọn gàng quần áo bị dơ bị nhăn trước khi cậu về nhà...Hạ Nhật nghĩ Mông Qua nhất định là đứa trẻ vui vẻ nhất trên đời, sự thật hình như cũng là thế, mãi cho đến năm họ mười một xuân năm mười một tuổi ấy, Hạ Nhật nhìn cậu hung hăng dùng dao cắt nát con búp bê có dáng vẻ ngây ngô mà mẹ cậu mang từ nước ngoài về, rồi lại dùng bật lửa đốt nó, ánh lửa bùng lên chiếu vào mặt cậu. Lạnh lùng, buốt giá, như một bức tượng khắc bằng băng.“Mông Qua.” – Hạ Nhật đi đến trước mặt cậu, nhỏ tiếng cậu ngước lên nhìn thấy cô, rõ ràng có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt thôi.“Cậu đến đây làm gì?”“Tôi...” – Thực ra Hạ Nhật không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là nhìn thấy cậu như thế trong lòng rất buồn.“Nhìn thấy rồi chứ, không được nói ra.”“Biết rồi.” – Hạ Nhật khẽ nói “Tại sao? Tại sao phải đốt nó đi?”“Chẳng tại sao cả, do không thích thôi.”- Cậu lạnh lùng đáp, Mông Qua vào thời khắc này với cậu lúc bình thường cứ như là hai con người khác nhau vậy.“Nhưng vừa nãy cậu chẳng phải đã nói là thích sao?”- Ban nãy Hạ Nhật còn thấy dáng vẻ rất thích thú của cậu, vừa nói cảm ơn vừa ôm lấy mẹ mình.“Đứa trẻ từ quê lên chỉ nên đơn thuần, không nên ngu đần, không có chút nhãn lực nào, còn không biết quan sát sắc mặt lời nói. Cậu chắc vẫn chưa biết, rằng người đàn bà trong nhà kia không phải là mẹ của tôi, ở đây rất nhiều người đều biết bà ta không phải mẹ ruột tôi, chỉ là họ không dám nói ra thôi.” – Cậu khoanh tay lại, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy.”Vậy mẹ của cậu đâu?””Chết rồi. Lúc tôi sáu tuổi đã chết rồi.” - Mông Qua đưa mắt nhìn về nơi xa xa, kẻ mù mờ như cô vào thời khắc đó đột nhiên đã hiểu, có lẽ cậu đang nhớ thương mẹ của cậu, tâm trạng cũng giống như cô nhớ thương mẹ của mình vậy.”Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là rất đẹp nhỉ?” - Cô tuổi bé thơ không hiểu nên dùng lời như thế nào để an ủi đứa trẻ này, chỉ nghĩ rằng để có thể sinh ra một đứa trẻ như Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là một người phụ nữ cực kì Qua không trả lời, vẫn cố chấp nhìn về nơi bất định nào đó, Hạ Nhật cứ thế mà lẳng lặng, lẳng lặng nhìn vào là lần đầu tiên Mông Qua nhìn rõ ràng đứa trẻ tên Hạ Nhật này, gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, con ngươi đen tròn như quả nho đen, sống mũi vênh vểnh, trông cũng xem như xinh thực, Mông Qua tự đáy lòng vẫn luôn xem thường hai đứa trẻ từ quê lên này. Có điều, cậu là một đứa trẻ ngoan có lễ độ. Đứa trẻ ngoan sao? Cũng không phải hoàn toàn như tận đáy lòng, Mông Qua cũng biết bản thân không phải là một đứa trẻ ngoan, từ sau khi mẹ cậu ra đi. Lúc tám tuổi, bố cậu đem người đàn bà mà trước kia cậu gọi là dì về nhà, nói rằng bà ta sau này chính là mẹ mới của cậu. Rõ ràng là dì tại sao lại biến thành mẹ mới chứ?Bố cậu nói với cậu rằng vì cậu vẫn còn nhỏ, cho nên cần một người mẹ mới chăm sóc cho cậu. Thật buồn cười, Mông Qua lúc đó chỉ nghĩ rằng tại sao lại là bà ta, đó là người em gái mà mẹ yêu thương, dù là không phải em gái ruột, nhưng mẹ đối xử với bà ta thật sự rất tốt. Cho bà ta phòng đẹp để ở, cho bà ta công việc tốt, lúc nói chuyện với bà ta sẽ luôn rất dịu dàng. Cậu cũng thích bà ta, nhưng tại sao lại biến thành mẹ kia chứ? Trên thế giới này mẹ chẳng phải chỉ nên có một không hai thôi sao?Bố cậu nói, “Xin lỗi, Tiểu Qua, bố cần một người vợ.“. Mẹ cậu mới đi có bao lâu đâu, bố cậu đã bảo ông ấy cần một người vợ. Nhưng Mông Qua nhớ rõ, bố cậu từng nói với mẹ cậu rằng, “Tú Tú, em biết anh vui mừng xiết bao khi em trở thành vợ anh không?“. Lúc mẹ cậu bệnh, người đàn bà cậu gọi là dì kia nói với mẹ cậu rằng, “Chị, chị đừng rời xa em.“. Hẳn là nói dối thôi? Đám người lớn đều thích nói dối, đến cả người ông luôn yêu thương cậu cũng nói dối cậu. Nói cái gì mà mẹ cậu không nỡ bỏ lại cậu, cho nên nhất định sẽ không rời xa đàn bà đó nói sao nhỉ, “Tiểu Qua, dì cả đời này chỉ sẽ có một mình con là con.“. Lời vẫn bên tai, nhưng một năm sau, Mông Qua đã nghe thấy bà ta nói với bố mình rằng, “Anh Mông, chúng ta không thể có một đứa con thuộc về mình sao?“. "Rầm!" một tiếng, bố hắn đập cái gì đó xuống đất, ông ấy tức giận nói, “Lúc đầu cô đã hứa với tôi cái gì? Lẽ nào Tiểu Qua chưa đủ tốt sao? Nó thích cô, xem cô như như mẹ ruột của mình, cô còn chưa thấy đủ sao?”Tiếp đó, là một tràng tiếng thút thít nho tốt. Như thế rất tốt, Mông Qua nghĩ, không uổng công bản thân khổ cực giả vờ là đứa trẻ nhiều người đều khen bản thân là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ thông minh. Nhưng những người đó đều không biết rằng phải vờ là một đứa trẻ ngoan mệt biết bao. Mông Qua nhìn bóng người nho nhỏ bên cạnh mình, cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt đứa trẻ này không cần phải giả vờ, đứa trẻ từ quê lên nó hiểu gì chương 2.*”Vùng quê Ngư Mễ” là chỉ đồng bằng trung hạ du sông Trường Giang và đồng bằng tam giác châu sông Châu. Bởi vì miền đông Trung Quốc chịu ảnh hưởng của gió mùa hạ, nước trời phong phú, cho nên khí hậu ẩm ướt, sản vật đa dạng, được gọi là “vùng quê Ngư Mễ”. Nghĩa là vùng quê có cá có gạo, ý chỉ vùng quê phong phú đủ thứ vật sản.

thời đại sau tình yêu